Leon cố trút bỏ nhanh chóng những ao ước ra khỏi tư tưởng mình và bắt đầu đi bộ dọc theo mép biển. Trong khi anh thả bộ thì Selene, mặt trăng thứ hai của Thalasa bắt đầu nhô lên khỏi đường chân trời, đổ đầy trên bãi biển những tia sáng vàng óng ả. Rồi dưới ánh trăng rực rỡ đó, Leon chợt nhận ra không chỉ có một mình anh trên bãi biển. Một cô gái đang đứng cạnh một con thuyền đậu cách anh khoảng 50 mét và hình như cô ta đang sửa soạn ra biển. Leon thầm nghĩ, có lẽ cô ấy đang chờ ai đó chăng? Tốt nhất anh nên yên lặng quay về làng.
Nhưng hình như anh quyết định hơi trễ vì cô gái đã nhìn thấy anh. Cô thong thả bước đi. Leon chậm rãi tiến về phía cô. Anh dừng lại cách cô vài bước và mỉm cười chào:
— Xin chào… Tôi vừa đi dạo một chút. Tôi hy vọng không làm cô sợ.
— Ồ, không đâu…
Lora trả lời, cố gắng kềm giữ xúc cảm cho giọng nói của mình tự nhiên. Cô không thể ngờ mình thực hiện được việc tìm gặp người khách nầy trên bãi đêm một mình. Suốt ngày hôm nay, cô không thể xua đuổi khỏi tâm trí hình ảnh người kỹ sư trẻ tuổi ấy. Cô đã tìm cách để biết tên anh, đã theo dõi và tìm cơ hội, vội vàng ra bãi biển đón đầu anh khi thấy anh rời nhà khách đi dạo… Nhưng giờ đây, cô đột nhiên cảm thấy sợ, song đã quá trễ, cô không thể quay lại…
Leon lập lại câu nói nhưng anh dừng lại nửa chừng, anh vừa nhận ra đây là cô gái đã mỉm cười với anh khi anh vừa ra khỏi con tàu… va øhình như anh cũng đã mỉm cười với cô thì phải!.
Cả hai đăm đăm nhìn nhau và kinh ngạc khi nghĩ đến những tình cờ kỳ lạ của không gian và thời gian đã mang họ, mỗi người một thế giới khác biệt, đến với nhau.
Điên rồ… «Leo thầm nghĩ.» Mình đang làm gì ở đây? Mình phải cáo lỗi rồi đi thôi. Phải rời xa cô gái nầy, phải để cô ấy được yên ổn trong thế giới quen thuộc của cô… »
Nhưng Leon vẫn không bỏ đi mà anh hỏi:
— Xin lỗi… Cô tên gì?
— Tôi là Lora.
Lora trả lời bằng giọng nói nhẹ nhàng của người xứ đảo.
— Tôi là Leon Carrell, phụ tá kỹ sư Riccket trên con tàu Magellan.
Cô gái hơi mỉm cười và Leon hiểu rằng cô đã biết tên anh trước đó.
— Anh sẽ ở lại Thalassa bao lâu?
— Tôi không rõ — Leon thành thật trả lời. Anh có thể cảm thấy rõ câu trả lời của anh rất quan trọng đối với Lora. — Mọi cái tùy thuộc vào thời gian sửa chữa con tàu. Chúng tôi phải chế tạo lại vỏ con tàu. Cái cũ đã bị hư hỏng nặng khi va chạm với một số mảnh thiên thạch vỡ trong không gian
— Các anh cho rằng các anh có thể chế tạo tại đây?
— Chúng tôi hy vọng như vậy. Vấn đề chính là phải làm thế nào để mang khoảng một triệu tấn nước lên Magellan.
— Nước ư? — Lora bối rối hỏi — Tôi không hiểu.
— Đúng vậy. Cô cũng biết là một con tàu du hành không gian phải di chuyển với tốc độ bằng tốc độ của ánh sáng. Rủi thay, trong không gian lại đầy dẫy những mãnh đá và nhiều vật khác nữa. Với tốc độ của con tàu, nếu bị một vật gì chạm vào con tàu sẽ bốc cháy tức thì. Vì thế, con tàu phải được che chắn bằng một cái vỏ che khoảng 1 km ở phía trước đầu, chúng sẽ hứng chịu sự va chạm đó và bốc cháy thay cho con tàu.
— Các anh định làm một cái vỏ che bằng nước ư?
— Đúng vậy. Đó là vật liệu xây dựng rẽ nhất trong vũ trụ. Chúng tôi sẽ đông cứng nước thành một khối nước đá khổng lồ và di chuyển nó phía trước chúng tôi. Có cách gì đơn giản hơn không?..
Lora không trả lời vì đang mãi theo đuổi những ý nghĩ riêng. Rồi đột nhiên, cô nói nhỏ, giọng buồn buồn.
— Anh đã rời trái đất cách đây hơn một trăm năm rồi phải không?
— Một trăm lẽ bốn năm. Nhưng cứ như chỉ mới vài tuần vì chúng tôi chỉ ngủ suốt cho đến khi chuông báo động reo lên đánh thức các kỷ sư. Con tàu của chúng tôi bay bằng chế độ điều khiển tự động… Tất nhiên những người định cư hiện vẫn còn trong trạng thái tiềm sinh. Họ không biết bất cứ chuyện gì đang xảy ra.
— Anh sẽ đi với họ… sẽ ngủ trong suốt cuộc hành trình đến những ngôi sao… khoảng 200 năm nữa…?
— Đúng vậy. — Leon xác nhận, không nhìn cô.
Lora đưa mắt nhìn quanh, nói tiếp:
— Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng những người bạn của anh đang say ngủ và không hề biết tí gì về những chuyện đang xảy ra. Tôi lấy làm tiếc cho họ.
— Vâng, chỉ có 50 kỷ sư chúng tôi biết Thalassa.
Leon nhìn Lora và anh thấy được nổi buồn trong mắt cô.
— Tại sao chuyện nầy làm cô không vui.?
Lora lắc đầu. Cô không thể trả lời vì không thể diễn tả được những cảm giác mà cô đang có, một sự cô đơn vô cùng, một nổi khiếp sợ trước sự trống trổng vô biên của không gian, trước cuộc du hành 300 năm qua vùng trống đó. Đột nhiên cô muốn được quay trở về nhà, được ở trong căn phòng riêng của mình, trong cái thế giới mà cô thấu hiểu tường tận. Cô mong muốn mình chẳng bao giờ phải đi trên chuyến du hành điên rồ đó — Và cô chợt cảm thấy xấu hổ khi nhớ đến Clyde.
— Cô sao vậy? — Leon ân cần hỏi — Cô lạnh à?
Leon chìa tay ra cho cô và những ngón tay của họ lồng chặt vào nhau. Nhưng thình lình, cô rút vội tay về.
— Trễ rồi — Cô nói, lòng tràn đầy bực bội. — Tôi phải về nhà đây. Tạm biệt
Cô quay người đi thật nhanh thoát khỏi cái nhìn đăm đăm pha lẫn chút bối rối và mệt mỏi của Leon dỏi theo cô từ phía sau.
Mình đã nói gì khiến cô ấy bực mình? Leon thầm hỏi và anh gọi to, với theo:
— Hẹn gặp lại.
Nếu Lora có trả lời thì tiếng nói của cô cũng mất hút trong tiếng sóng biển. Nhưng Leon vẫn biết một cách chắc chắn như đinh đóng cột, rằng họ sẽ còn gặp nhau trở lại.
Bây giờ, hầu như tất cả dân chúng trên hòn đảo ở Vịnh Palm đều tập trung theo dỏi việc sửa chữa những vết thương của con tàu vũ trụ đang lơ lửng trong không gian cách họ 200 cây số. Vào những buổi sớm mai hoặc lúc chiều muộn, mọi người có thể nhìn thấy con tàu Magellan giống như một ngôi sao sáng trên bầu trời. Và cả ngay khi không thể nhìn thấy nó, người ta cũng nghĩ và nói về nó. Bởi đây là một chuyện rất lý thú mà cả thế kỷ nay mới xảy ra trên Thalassa.
Những kỹ sư con tàu có vẻ rất bận rộn và tất bật. Họ đi quanh đảo tìm đào những hố sâu trong đất để nghiên cứu đá, họ sử dụng những công cụ khoa học kỳ lạ mà những người dân đảo chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Về một phương diện nào đó, rất nhiều người không hiểu hết tất cả những gì mà những kỹ sư con tàu đang làm, mà những kỹ sư dù rất nhiệt tình cũng không có thời gian để giải thích hết.