Rồi một giọng trong trẻo cao vút, vang lên như một con chim trong bầu trời rộng, hát một bài hát thấm đẫm vào mọi trái tim. Đó là một bài hát than thở về những mối tình đã mất trong không gian hiu quạnh, dành cho bạn bè và những tổ ấm mà họ không còn bao giờ đuợc trông thấy nhau lần nữa, và theo thời gian sẽ rơi vào quên lảng mãi mãi.
Khi âm nhạc chìm hút trong màn đêm. người dân Thalassa, chậm rãi quay trở về nhà trong im lặng. Nhưng Lora đã không trở về nhà mình bởi nổi cô đơn đang tràn ngập tim cô. Chỉ cần một câu trả lời, và ngay lập tức, cô đã tìm thấy, trong rừng đêm nồng nàn, dưới ánh trăng, khi cánh tay của Leon siết chặt quanh cô. Và trong lúc lửa yêu đương nồng cháy, cả hai đã được bảo vệ nhờ bóng đêm và những ngôi sao cô độc.
Với Leon, những việc xảy ra hình như không hoàn toàn là thực. Đôi lúc anh tưởng rằng trọn cuộc hành trình ở Thalassan có vẽ giống như một cơn mơ trong giấc ngủ dài mà chuyện tình liều lĩnh, bí mật này là một ví dụ. Anh đã cố không đả động gì đến chuyện nầy, nhưng sự thật vẫn là sự thât.
Mỗi khi rổi rảnh, Leon thường đi đạo với Lora rất lâu trên những cánh đồng xa làng, ở đó chỉ có máy móc tự động làm việc. Hàng giờ liền, Lora hỏi anh về trái đất, cô muốn biết mọi chuyện về «ngôi nhà mẹ» mà cô chưa bao giờ được nhìn thấy.
Lora rất thất vọng khi nghe kể rằng ở đó không còn những thành phố to lớn như Chamdrigar hoặc Astrograd và đời sống trên trái đất cũng thay đổi, không giống gì với những câu chuyện xưa mà cô đã từng nghe kể. Cô bức rức hỏi:
— Nhưng chuyện gì đã xảy ra ở các thành phố đó?
— Chúng biến mất vì một số lý do — Leon cố gắng giải thích — Khi con người có thể dễ dàng gặp hoặc chuyện trò với bất kỳ ai ở bất cứ nơi nào trên trái đất bằng những bàn phím vi tính thì một số bộ phận trước kia là cần thiết cho những thành phố đã mất đi. Đến lúc con người thắng được sức hút của trọng lực, có thể điều khiển nó, có thể di dời bất cứ vật nặng đến đâu như một ngôi nhà chẳng hạng, có thể bay qua bầu trời không chút khó khăn, thì việc du hành trở nên quá đơn giản. Họ bắt đầu muốn sinh sống ở những nơi họ thích… Từ đó, những thành phố hầu như dần dần biến mất…
Lora ngồi xuống thảm cỏ, đưa mắt nhìn bầu trời, cô thì thầm:
— Anh có cho rằng rồi chúng ta sẽ di chuyển với vận tốc nhanh hơn ánh sáng không?
— Tôi không nghĩ như vậy. (Leon mỉm cười vì đọc được ý nghĩ của cô) Chúng ta phải di chuyển theo con đường chậm chạp nầy vì đó là quy luật của vũ trụ mà con người khó thay đổi được.
— Thật thú vị. — Lora mơ mộng nói — nếu chúng ta có thể trở về trái đất sau khi đi một vòng, thấy hết mọi thứ mà không phải mất hàng trăm năm trên chuyến du hành.
Tất nhiên sự mơ ước đó không thể biến thành hiện thực, nhưng cần gì khi Leon đang ở bên cô. Anh hiện diện ngay cạnh cô trong khi trái đất và những vì sao thì ở quá xa. Và có gì quan trọng hơn Leon dù ngày mai có xảy ra điều gì bất hạnh
Cuối tuần, những kỹ sư đã xây xong một kim tự tháp bằng kim khí vửng chắc trên vùng đất hướng ra biển. Lora cùng 571 dân làng vịnh Palm và vài trăm người từ các nơi khác của Thalassan đến đó để chứng kiến những thử nghiệm đầu tiên. Nhiều người phát rồ vì kỹ thuật khoa học lạ lùng của những vị khách từ trái đất. Liệu những người trái đất có biết rõ mình đang làm gì không? Nếu có sai sót thì sao? Họ sẽ đối phó bằng cách nào?
Lora biết Leon đang cùng với các kỹ sư cùng nhóm ở bên cổ máy chuẩn bị cho cuộc thử nghiệm. Một số kỹ sư đi ra ngoài, tiến đến một đài cao và đứng hướng ra biển…
Cách xa bờ 2 cây số, một hiện tượng lạ lùng đang diễn ra trên mặt nước. Thoạt trông giống như một cơn giông, nhưng cơn giông này chỉ xoay quanh một vùng nhỏ. Sóng nhô lên cao, cao mãi, chẳng mấy chốc trông giống như một ngọn núi, xô đập vào nhau dữ dội. Thình lình, chuyển động nước thay đổi, sóng dồn vào nhau rồi dâng cao hơn và cũng mỏng hơn, và ngay lập tức, một con sông nước biển mọc lên trên bầu trời, leo cao hàng trăm mét. rồi hai trăm mét. rồi cao hơn, cao hơn cho đến khi biến mất vào tầng mây cao tít trước sự kinh ngạc tột bậc của mọi người. Những giọt nước khổng lồ thoát ra từ mép của giòng sông mới hình thành rơi xuống biển tạo ra một trận mưa giông dữ dội. Trong khi đó, giòng sông vẫn tiếp tục leo cao lên bầu trời, tiến về phía con tàu không gian Magellan.
Đám đông từ từ giải tán, nổi sợ hải và kinh ngạc lúc ban đầu cũng tan biến dần. Ai cũng biết con người đã điều khiển được trọng lực từ rất lâu rồi, nhưng bây giờ người dân Thalassan mới được chứng kiến tận mắt. Hàng triệu khối nước biển Thalassan, theo cách đó, đi vào không gian, rồi các kỹ sư sẽ làm đông cứng nước, định hình để tạo nên một vật thể che chắn trên đường đi của con tàu. Vài ngày tới, con tàu sẽ khởi hành.
Cho đến phút cuối, Lora vẫn cầu mong họ sẽ thất bại. Lora nhìn giòng sông nước đang hình thành một cách nhẹ nhàng trong bầu trời mà lòng tràn ngập nổi lo sợ. Đối với Lora con sông đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất là cô phải giả từ Leon sớm. Lora chầm chậm đến gần nhóm người trái đất, cố gắng giữ bình tỉnh. Leon vui vẻ đi về phía Lora, nhưng vẻ mặt anh đổi sang buồn bã khi anh nhìn thấy nét buồn trên mặt cô. Anh nói, mắt không nhìn cô, giọng ngượng ngùng:
— Ổn rồi, chúng tôi đã làm được…
— Giờ thì bao lâu nữa anh sẽ đi?
— Ờ, có lẽ khoảng ba hay bốn ngày.
Lora cũng đã đoán như vậy. Cô cố giữ giọng bình tỉnh, nhưng những lời thốt ra vẫn như tiếng rên rỉ tuyệt vọng:
— Anh đừng đi. Hãy ở lại Thalassan.
Leon nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:
— Không, Lora. Đây không phải là thế giới của tôi. Tôi đã sống và làm việc gần nửa đời người trên con tàu cho chuyến du hành nầy rồi. Và bây giờ tôi cũng lại sẽ tiếp tục như vậy. Ở đây, tôi không có việc gì để làm, chỉ khoảng một tháng là tôi sẽ buồn và chết rũ mất.
— Vậy anh hãy mang em theo. Em sẽ đi bất cứ đâu, làm bất cứ chuyện gì để chúng ta có thể ở bên nhau.
— Em chẳng hiểu điều mình nói đâu. Em biết rõ là em khó thích ứng với thế giới của anh còn hơn cả sự thích ứng của anh trong thế giới của em…