Выбрать главу

— Cái gì thế này? — Laurence ngạc nhiên hỏi lúc dọn dep buổi sáng— Nước này ở đâu?

Mặc dù vòi không khí đã được mở ra từ trước. Thomas vẫn không hề trả lời. Anh ta nhìn Laurence với vẻ cau có và thiếu thân thiện, nhưng khi cô đến bên cái đầu Briquet thì Thomas rít lên sau lưng cô:

— Quân giết người! — Anh ta đã quên mất người lái xe đã đè chết anh ta. Nhưng môi Thomas đã mím chặt, và mắt nhìn cô với vẻ oán giận không cần giấu diếm.

Laurence ngạc nhiên, cô muốn hỏi John về nguyên nhân của nỗi u buồn đó, song Briquet đã thu hút sự chú ý của cô

— Làm ơn gãi mũi giùm tôi. Ở cánh bên phải ấy— Sự bất lực này thật khủng khiếp. Ở đó không có mụn nhọt gì chứ? Nhưng sao ngứa vậy? Làm ơn cho tôi mượn cái gương.

Laurence đem gương đến cho Briquet.

— Quay sang phải, tôi không nhìn thấy. Như thế được rồi. Có một nốt đỏ. Có lẽ nên bôi kem lạnh chăng?

Laurence kiên nhẫn bôi kem.

— Thế được rồi. Bây giờ cho tôi ít phấn. Cám ơn Laurence, tôi muốn xin một việc.

— Cô cứ nói!

— Xin chị cho tôi biết, nếu một người đầy tội lỗi mà xưng tội và xám hối về mọi tội lỗi của mình, thì người đó có thể được giải tội và lên thiên đường không?

— Tất nhiên là được! — Laurence đáp.

— Tôi rất sợ những hình phạt ở địa ngục — Briquet thú nhận — Xin chị mời cha xứ đến cho tôi. Tôi muốn chết như một người theo đạo Cơ đốc.

Và đầu của Briquet với vẻ một người tử vì đạo sắp qua đời và trợn ngược mắt lên. Sau đó cụp mắt xuống và reo lên:

— Cái áo của chị may kiểu mới đẹp thật! Đây là mốt mới nhất à? Đã lâu rồi, chị không cho tôi xem tập chí thời trang.

Đầu óc Briquet bỗng quay về với nỗi đam mê trần tục:

— Vạt dưới hơi ngắn. Những đôi chân đẹp rất hợp khi măc những cái váy ngắn. Còn cái chân tội nghiệp của tôi! Mỗi khi tôi nhảy múa, những cái chân ấy đã làm bọn đàn ông phát điên lên.

Giáo sư Kerner đi vào phòng

— Công việc thế nào? — Ông ta vui vẻ hỏi.

— Giáo sư, xin ông hãy nghe đây — Briquet nói với ông ta — Tôi không thể như thế này. Ông phải nối vào cho tôi thân người của ai đó — Tôi van xin ông. Tôi tin là nếu ông bằng lòng thì nhất định ông sẽ làm được điều đó.

— Cô ta nói đúng, tại sao lại không? Giáo sư Kerner suy nghĩ. Mặc dù ông muốn dành cho mình toàn bộ vinh dự của việc hồi sinh, những đầu người cắt rời khỏi thân, song trong thâm tâm ông vẫn hiểu rõ rằng thí nghiệm thành công này hoàn toàn do công lao của Dowel. Nhưng tại sao lại không đi xa hơn Dowel. Từ hai người chết ghép lại thành một người sống, chuyện đó quả là ly kỳ! Và toàn bộ vinh dự, khi thí nghiệm này thành công, có quyền chỉ thuộc về mình Kerner. Nhưng dù gì đi nữa vẫn có thể sử dụng những lởi khuyên bảo của Dowel.

— Thế chị vẫn thích nhảy múa nữa à? Kerner mỉm cười và hỏi.

— Tôi có muốn không à? Tôi sẽ nhảy múa cả ngày lẫn đêm. Tôi sẽ vùng vẫy như một cái cối xay gió. Tôi sẽ bay lượn như bướm. Hãy cho tôi một thân hình phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp.

— Nhưng sao lại nhất thiết là một phụ nữ — Kerner hỏi với vẻ nghịch ngợm — Chỉ cần chị muốn. tôi có thể cho chị cả thân hình của một người đàn ông

Briquet nhìn sững vào ông ta với vẻ ngac nhiên và kinh hãi.

— Thân hình đàn ông? Đầu đàn bà được gắn vào thân hình của đàn ông! Không, đó là một quái thai. Thạm chí khó nghĩ ra cách ăn mặc nữa.

— Nhưng bây giờ chị đâu còn là một phụ nữ, chị sẽ biến thành đàn ông. Râu ria sẽ mọc ra, tiếng nói sẽ đổi khác. Chẳng lẽ chị không muốn biến thành đàn ông? Có nhiều người đàn bà than thở rằng sao họ không sinh ra là đàn ông.

— Chắc đó là những con người mà đàn ông không bao giờ để ý đến. Tất nhiên họ sẽ có lợi khi biến thành đàn ông. Nhưng tôi, tôi không cần cái đó — Briquet kiêu hãnh nhướng cặp mắt xinh đẹp lên.

— Nào, tôi sẽ chiều theo ý chị. Chị vẫn là đàn bà. Tôi sẽ cố tìm cho chị một thân hình thích hơp với ý muốn của chị.

— Ôi, tôi vô cùng biết ơn giáo sư. Có thể làm ngay ngày hôm nay được không? Tôt hình dung mình sẽ gây nên ấn tượng thế nào khi trở lại vũ trường.

— Chuyện đó không nhanh được đâu!

Briquet tiếp tục nói chuyện, nhưng Kerner đã bỏ mặc cô ta, quay sang Thomas:

— Tình hình như thế nào rồi, anh bạn!

Dường như Thomas không nghe thấy cuộc trò chuyên của giáo sư Kerner với Briquet. Anh ta chỉ lo những suy nghĩ của riêng mình, và cau có nhìn Kerner nhưng không đáp lời nào.

Kể từ khi giáo sư Kerner hứa làm cho Briquet một thân người mới, tính nết cô ta thay đổi rõ rệt. Những cơn ác mộng về hỏa ngục không còn ám ảnh cô ta nữa. Mọi ý nghĩ của cô ta đều bị hút hết vào những lo toan cuộc sống mới mẻ sắp tới trên đời này. Nhìn vào gương, cô ta lo lắng khi thấy mặt mình hốc hác, còn da thì ngả màu vàng. Cô ta bắt Laurence uốn tóc, làm các kiểu đầu và tô son đánh phấn cho mình.

— Thưa giáo sư, tôi phải chịu hốc hác và vàng như thế này mãi sao? — Cô ta hỏi.

Kerner có vẻ lo lắng.

— Chị sẽ đẹp hơn trước! — Ông ta an ủi.

— Không đâu, son phấn chẳng giúp được gì, đó chi là sự lừa dối mình — Cô ta nói khi Kerner đi khỏi. — Cô Laurence này, chúng ta sẽ lau rửa bằng nước lạnh và xoa bóp. Có những nếp nhăn mới ở đuôi mắt và từ mũi xuống đến môi tôi. Tôi nghĩ rằng nếu xoa bóp tốt, thì chúng sẽ biến đi đi. Một chị bạn tôi… À, mà tôi lại quên hỏi cô đã kiếm đủ loại vải lụa màu xám dùng để may áo dạ hôi chưa? Màu xám rất hợp với tôi. Có mang những tạp chí thời trang mới đến không? Tiếc thật, vẫn chưa đo người được. Tôi không biết thân người tôi sẽ như thế nào. Nó mà cao hơn tôi một chút và mông nhỏ thì quá tốt. Cô giở báo ra đi!

Rồi cô ta đắm mình vào những bí quyết của vẻ đẹp trong trang phục phụ nữ.

Laurence không quên đầu giáo sư Dowel, cô vẫn chăm sóc cái đầu như trước và mỗi sáng cô vẫn cùng nó đọc sách, nhưng không còn thì giờ để trò chuyện, mà Laurence thì muốn trao đổi với Dowel về nhiều chuyện. Càng ngày cô càng mệt mỏi đến kiệt sức và rất nóng nảy. Cái đầu của Briquet không để cho cô yên một giây phút nào. Đôi khi Laurence phải ngưng việc đọc sách và chạy đến theo tiếng gọi của Briquet, chỉ là vấn vén một mớ tóc rũ xuống hay để trả lời là cô có đến cửa hàng quần áo hay không.

полную версию книги