Laurence nhìn sang Thomas. Tròng mắt của anh ta long lanh nước mắt. Khuôn mặt nhăn lại như đứa trẻ hờn giận, miệng méo xệch:
— Giống như ở quê tôi. — Anh ta vừa sụt sịt nói. Mọi cái bây giờ mất hết.
Laurence lại bận rộn bên cái máy. Đèn tắt và trên mảnh tường trắng, những cái bóng bắt đầu lướt qua. Harold Loid thoát cái biến khỏi bốn cảnh sát săn đuổi. Nhưng tâm trạng của Thomas đã suy sụp. Bây giờ nhìn hình ảnh của những người đang chuyển động, càng gợi sân thêm nỗi nhớ tiếc của anh.
— Chà, chạy nhanh như điện. — Đầu Thomas lẩm bẩm. — Ta mà ngồi thế này, chắc là không nhảy lên.
Laurence một lần nữa lại thay đổi chương trình chiếu phim. Hình ảnh cuộc vũ hội của giới thượng lưu hoàn toàn làm cho Briquet buốn phiền. Những phụ nữ xinh đẹp trong bộ trang phục của họ như trêu tức cô.
— Không, tôi không muốn xem những người khác sống thế nào. — Cô nói.
Thế là trò điện ảnh được dẹp đi. Thay vào đó là tiếng nhạc được mở lên khiến cả hai đều xao xuyến, bởi các điệu múa và các điệu nhảy.
— Trời ơi, tôi đã nhảy điệu này như thế nào! — Một hôm, Briquet kêu lên, mặt đầm đìa nước mắt.
Briquet õng ẹo, cứ mỗi phút cô lại đòi soi gương, chế ra những ra kiểu tóc mới, yêu cầu vẽ mắt bằng bút chì, đánh phấn thoa son. Briquet bực mình vỉ sự vụng về không biết trang điểm của Laurence.
— Chẳng lẽ chị không thấy rằng, — đầu Briquet bực tức nói, — mắt phải đã tô đậm hơn mắt trái? Cầm cái gương cao lên.
Briquet đòi phải đem đến những cuốn tạp chí thời trang, các loại vải mới nhất và bắt bọc vải cái bàn nhỏ trên đó đặt đầu cô ta. Cô ta đã bắt đầu có những ý nghĩ kỳ quặc, khi đột ngột tuyên bố là cô không thể ngủ chung phòng với đàn ông.
— Hãy ngăn chúng tôi ra vào ban đêm bằng cái bình phong hay ít ra bằng quyển sách cũ cũng được. Bởi vỉ tôi không thể ngủ chung phòng với đàn ông.
Laurence đã làm bình phong bằng một cuốn sách to mở rộng, cô đặt nó trên tấm kính cạnh đầu Briquet. Thomas cũng tỏ vẻ đòi hỏi cái gì. Một hôm, anh ta đòi uống rượn vang. Thế là giáo sư Kerner đành phải đáp ứng nhu cần cho anh ta, bằng cách pha những liều nhỏ chất men vào các dung dịch đã nuôi sống Thomas.
Đôi khi Thomas và Briquet còn song ca. Nhưng những dây thanh quản bị suy nhược nên không thể nào đáp ứng được— Vỉ vây nó trở thành một bản hơp ca khủng khiếp.
— Cái giọng tội nghiệp của tôi! Giá mà trước kia các người nghe được tôi hát như thế nào! — Briquet nói, và cặp mày nhướng lên một cách đau khổ.
Buổi tối, họ thường rơi vào cảnh trầm tư, suy nghĩ đến sự tồn tại bất bình thường về cái sống và cái chết. Briquet thì tin vào sự bất tử. Còn Thomas là con người duy vật.
— Tất nhiên chúng ta là bất tử — Đầu Briquet nói — Nếu là linh hồn chết theo cơ thể thì nó sẽ không trở về cái đầu được.
— Linh hồn của cô nằm ở đâu vậy, trong đầu hay trong thân người? Thomas hỏi.
— Tất nhiên, trong thân người cũng có, đâu đâu cũng có — Briquet ngập ngừng trả lời và cô nghĩ rằng có sự xiên xỏ trong câu hỏi.
— Như thế tức là cái linh hồn không đầu của thân thể cô bây giờ đang đi đi lại lại trên cõi đời này?
— Bản thân anh cĩmg không có đầu — Briquet bực tức.
— Tôi có chứ! Nhưng tôi chỉ có mỗi mình nó — Thomas không chịu thôi — Vậy chứ linh hồn của cái đầu cô không ở lại trên cõi đời này sao? Nó theo cái ống cao su này quay về dưới đất rồi sao? Không. — anh ta nói nghiêm túc. — Chúng mình như một cái máy. Xả hơi vào rồi lại hoạt động. Còn bị vỡ tan tành thì không có thứ hơi nào cứu nổi.
Mỗi người lại chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư.
Những lý lẽ của Thomas không thuyết phục được Briquet. Bất chấp cho lối sống buông thả, cô ta vẫn là một tín đồ Cơ đốc giáo thật sự.Với một cuộc đời khá gian truân bão táp, cô ta không có thì giờ nghĩ đến sự tồn tại dưới âm phủ, cũng như viêc đi nhà thờ. Song chất tôn giáo đã bắt rễ vào tuổi thơ vẫn bám chắc lấy cô ta. Và bây giờ. hình như đã tới cơ hội thích hợp nhất để cho những hạt giống ấy nảy mầm. Cuộc sống hiện nay của cô ta thật là khủng khiếp, nhưng cái chết lần thứ hai hai khiến cô ta kinh hãi hơn. Đêm đêm, những cơn ác mộng về cuộc đời dưới âm cung luôn hành hạ cô ta. Cô ta cảm thấy ngọn lửa địa ngục. Cô ta nhìn thấy cái thân hình tội lỗi của mình bốc cháy trong cái vạc lớn.
Briquet tỉnh giấc trong nỗi kinh sợ, cô ta run lập cập đến thở hổn hển. Cô định cố kêu lên để đánh thức. John đã chán ngấy những tiếng kêu gọi đó nên đã ngủ ngon lành, dù chỉ vài giờ đổng hồ và bất chấp những yêu cầu của giáo sư Kerner, đôi lúc John cũng khóa những cái vòi không khí của hai cái đầu.
Briquet mở miệng như cá mắc cạn và cố kêu lên, nhưng tiếng kêu đó không to hơn tiếng ngáp của một con chó sắp chết. Vậy mà trong căn phòng vẫn luôn có những bóng đen vật vờ qua lại, ngọn lửa của địa ngục chiếu sáng trước mắt chúng. Chúng tiến đến gần cô ta, vươn những cái chân có móng nhọn đáng sợ.
Briquet nhắm mắt lại, nhưng chẳng ăn thua gì, cô ta tiếp tục nhìn thấy chúng. Và thật lạ lùng là cô ta cảm thấy như trái tim vẫn đang chết dần vì lạnh run lên và khiếp sợ.
— Ôi thượng đế, lẽ nào người không tha tội cho kẻ nô lệ của người, bởi vì người có quyền lực vô biên — Môi cô ta khẽ mấp máy — Con đã phạm nhiều tội lỗi nhưng có phải là lỗi ở con? Vì người cũng biết mọi chuyện xảy ra như thế nào. Con không nhớ mặt mẹ con, chẳng có ai dạy bảo con những điều tốt. Con đói. Biết bao lần con đã cầu xin người đến giúp con — Cô ta tiếp tục bài cầu nguyện câm lặng của mình một cách sơ sệt — Con muốn nói rằng con không có lỗi đến thế. Và vì lòng từ bi mà có lẽ Người sẽ gởi cho con đến chốn luyện ngục. Miễn sao không xuống âm phủ! Con sẽ chết vì khiếp sợ. con mới ngốc nghếch làm sao. Ở đây có ai chết đâu! — Và cô ta lại bắt đầu nói những lời cầu nguyện ngây thơ của mình.
Cả Thomas cũng không ngủ. Chỉ mới mấy tháng trước. anh ta đã rời làng quê ra đi để lại ở đó mọi thứ thân thương. chỉ đem theo khi lên đường một cái túi nhỏ trong đó có một ít bánh mì và ước mơ dành dụm ở thành phố được ít tiền để mua một mảnh đất. Lúc đó, anh ta sẽ cưới cô Marie xinh đẹp, má hồng. Đến khi đó thì cha của Marie sẽ không ngăn cản việc hai người lấy nhau
Và thế là sụp đổ tất cả. Trên bức tường trắng của cái nhà tù không chờ đợi này, anh ta nhìn thấy một trang trại có người phụ nữ vui vẻ, giống Marie đang vắt sữa bò. Nhưng thay vào chỗ Thomas, là một người đàn ông lạ hoắc đang dắt một con ngựa, cạnh bên là con gà mái bận rộn với lũ gà con. Còn Thomas, thì bị giết, bị tiêu diệt. Những cánh tay lực lưỡng, thân thể khỏe mạnh của anh ta đâu rồi? Trong cơn thất vọng đó, Thomas nghiến răng lại. Rồi khóc, và nước mắt từ từ nhỏ xuống tấm kính.