Выбрать главу

Cuối cùng Harry há hốc miệng hỏi:

— Con là cái gì?

— Phù thủy. Đương nhiên là phù thủy.

Lão Hagrid ngồi xuống chiếc ghế dài, lão ngồi hơi mạnh nên chiếc ghế rền rĩ to hơn và lún thêm.

— Và là một phù thủy xịn. Ta dám nói vậy, một khi con được huấn luyện chu đáo, con sẽ là một phù thủy cao tay ấn. Là con nhà nòi của những phù thủy xịn như ba má con, thì con nhất định phải trở thành phù thủy xịn mà thôi. À, ta cho rằng đã đến lúc con phải đọc bức thư này.

Harry đưa tay nhận lá thư có phong bì vàng, địa chỉ ghi bằng mực xanh ngọc bích, đề:

Gởi Harry Potter

Sàn nhà

Chòi trên đá

Biển

Nó rút thư ra đọc:

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)

Kính gởi cậu Harry Potter,

Chúng tôi làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp tuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị vần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kính thư,

Giáo sư McGonagall

Phó hiệu trưởng.

McGonagall

Trong đầu Harry bừng lên vô vàn câ hỏi y như pháo bông, đến nỗi nó không biết hỏi câu nào trước. Mãi vài phút sau niềm hân hoan háo hức của Harry mới tạm lắng, để nó nêu một thắc mắc cu thể:

— Đợi cú của con nghĩa là sao?

Hagrid vỗ tay lên trán một cái bốp.

— A, suýt nữa ta quên mất. Gorgons Nước — đại!

Từ trong một túi áo khác của cái áo khoát lão móc ra một con cú — cú thiệt, lông xù, còn sống nhăn — và một cuôn giấy da cùng cây viết lông ngỗng. Rồi lão thè lưỡi cặm cụi viết một lá thư mà Harry có thể đọc tất cả các chữ nằm ngược như sau:

Kính thưa giáo sư Dumbledore

Đã đưa thư cho Harry Potter

Mai dắt nó đi đo

Thời tiết buồn so

Mong cụ đừng lo

Hagrid

Viết xong lão Hagrid cuôn lá thư lại, đưa cho con cú ra cửa và quẳng nó vào giữa cơn bão giông mịt mùng. Xong lão Hagrid quay trở vào ngồi xuống ghế, thản nhiên như lão vừa gọi xong một cú điện thoại.

Miệng Harry cứ há ra rồi ngậm lại.

Lão Hagrid lại vỗ trán:

— Ta đã dừng câu chuyện ở đâu nhỉ?

Chờ lúc đó ông Dursley, tuy vẫn còn xám ngoét như tro, nhưng tức giận cực độ đã từ trong góc tối chuyển ra đứng ở chỗ có ánh lửa chiếu. Ông cương quyết:

— Thằng nhỏ sẽ không đi học trường đó.

Lão Hagrid gầm giừ:

— Thiệt tình ta cũng muốn coi một Muggle bự như lão sẽ cấm cản thằng bé như thế nào?

Harry chen vào hỏi:

— Một gì bự ạ?

— Một Muggle.

Lão Hagrid gải thích.

— Đó là tên chúng ta gọi những người không có phép thuật, tức là bọn phàm nhân. Thật không may là con được nuôi lớn lên trong một gia đình Muggle điển hình nhất mà ta để mắt tới.

Ông Dursley nói:

— Khi nhận đứa bé về nuôi, ta đã thề là sẽ chấm dứt hết những trò tà ma quỷ thuật, ta thề sẽ trục hết tà ám ra khỏi thằng nhỏ. Cái đồ phù thuỷ!

Harry kêu lên:

Nghĩa là dượng biết từ trước? Dượng đã biết trước con là… là… phù thuỷ?

Bà Dursley bỗng ré lên:

— Biết chứ!Tất nhiên tao biết từ trước. Mày thế nào rồi cũng giống như ba má mày. Hồi đó má mày nhận được một lá thư giống như vậy, liền bỏ nhà vô cái trường quỷ đó, để rồi mỗi mùa hè lại tha về nhà cả túi đầy nòng nọc, biến mấy cái tách trà thành chuột nhắc! Tao là người duy nhất biết tỏng má mày là cài gì — Đồ đồng bóng! Chỉ có ông bà ngoại là một điều Lily hai điều cũng Lily, lại còn tự hào có một con phù thủy trong nhà nữa chứ!ù

Bà Dursley ngừng lại hớp hơi để lấy sức nói tiếp. Có vẻ như bà đã chờ đợi cơ hội này lâu rồi để thốt ra:

— Rồi má mày gặp cha mày ở cái trường quỷ đó, ra trường thì cưới nhau, rồi đẻ ra mày, và dĩ nhiên tao biết mày cũng cùng một giuộc với cha mẹ mày, cũng quái dị, cũng bất bình thường. Được rồi nếu mày muốn biết tới cùng, thì tao nói luôn cho mà biết, ba má mày cứ làm ba cái trò phù thủy nên đã bị nổ tung, để cho tụi tao phải lãnh cục nợ là mày.

Harry chết lặng, mặc tái dần. Khi nó bật ra được tiếng nói, nó hỏi:

— Nổ tung à? Dì từng nó với con là ba mẹ con đã chết vì tai nạn xe cộ mà.

— TAI NẠN XE CỘ!

Lão Hagrid gầm lên, giận giữ nhảy xổ tới, khiến cho ông bà Dursley lùi ngay vào góc tối. Lão Hagrid gầm gừ tiếp:

— Làm sao mà một tai nạn xe cộ giết được ông bà Potter? Thật là đáng nổi điên lên! Một vụ xì — căn — đan chứ chẳng chơi! Hừ, đây: Harry Potter không được biết chút gì về câu chuyện của mình, trong khi mọi thằng nhóc trên thế giới đều biết rõ tên tuổi nó!

Harry khẩn thiết hỏi:

— Nhưng mà tại sao! Chuyện gì đã xảy ra?

Cơn giận dường như tắt đi trên gương mặt lão Hagrid. Bỗng nhiên lão có vẻ căng thẳng.

— Ta không bao giờ ngờ tới điều này. Khi cụ Dumbledore nói là ta sẽ bị nhiều khó khăn mới tìm được con, rằng con không biết gì hết, ta vẫn không thể nghĩ ra nông nỗi này. Harry à, ta không chắc là có đủ tư cách để nói cho con biết — rồi sẽ có người nào đó làm điều này — nhưng con không thể đến Hogwarts mà lại không biết gì về bản thân mình.

Lão quẳng một cái nhìn căm ghét vào ông bà Dursley.

— Thôi được, tốt nhất là ta nói cho con những gì ta biết. Nhưng mà ta không thể nói cho con hết mọi thứ, đó là một bí mật ghế gớm, nhiều phần trong câu chuyện…

Lão Hagrid ngừng lại, ngồi xuống ghế, đăm đăm nhìn vào ngọn lửa vài giây, rồi nói:

— Theo ta, chuyện bắt đầu từ một kẻ gọi là — Ta chắc con không biết tên hắn, dù hết sức khó tin, ai ai trong thế giới của chúng ta cũng đều biết…

— Ai vậy?

— Thôi ta không muốn nói đến cái tên đó. Không ai muốn cả.

— Tại sao không?

— Bởi vì thiên hạ vẫn còn sợ. Chuyện này khó giải thích lắm. Đại khái là có một tên phù thủy… ác hóa. Hắn trở nên xấu xa độc ác. Càng lúc càng xấu xa độc ác. Tên hắn là…

Lão Hagrid hạ giọng, không một lời nào được nghe thấy. Harry đề nghị: