— Bạn dám kêu tôi là thằng ngốc hả? Tui thấy các bạn không nên vi phạm nội quy nữa. Và chính bạn là người bảo tôi phải đấu tranh mà!
Ron càng điên thêm:
— Đúng vậy, nhưng mà không phải đấu tranh với tụi mình với nhau, Neville, bồ không hiểu bồ đang làm gì đâu!
Ron bước tới trước một bước, Neville buông con Trevor ra và phóc một cái, con cóc nhảy đâu mất. Neville giơ nắm đắm lên nói:
— Vậy thì tới đi, cứ thử oánh tui đi! Tui sẵn sàng rồi đây!
Harry quay qua Hermione, tuyệt vọng nói:
— Làm cái gì đi!
Hermione bước tới, nói:
— Neville, mình thật sự, thật sự không muốn làm chuyện này…
Cô bé giơ cây đũa thần lên, chỉ vào Neville, đọc thần chú:
— Petrificus Totalus.
Hai cánh tay của Neville lập tức dính chặt vô hông, hai chân thì xoắn vào nhau, toàn thân cứng đờ. Nó đứng đong đưa tại chỗ, rồi ngã lăn quay, mặt úp xuống sàn, ngay đơ như tấm ván.
Hermione vội chạy đến lật ngửa nó ra, nhưng hai hàm của Neville cũng bị trẹo rồi nên nó chẳng thể nói được gì cả. Chỉ có đôi mắt nó còn trợn đảo được để diễn tả nỗi kinh hoàng.
Harry thì thầm:
— Bạn đã làm gì Neville vậy?
Hermione khổ tâm đáp:
— Đó là phép Trói-thân-tuyệt-đối. Xin lỗi bạn nha, Neville.
Harry an ủi:
— Tụi này đành phải làm vậy, chứ không có thì giờ giải thích đâu, Neville à.
Ron nói thêm:
— Sau này bồ sẽ hiểu.
Ba đứa bước qua Neville, kéo tấm áo tàng hình trùm lên cả đám.
Nhưng bỏ Neville nằm bất động trên sàn như vậy không phải là một việc hay chút nào. Vì ở trong trạng thái căng thẳng, ba đứa nhỏ cảm thấy bóng của mọi bức tượng đều có vẻ giống như thầ Filch, mọi làn gió thoảng từ xa đều khiến chúng tưởng như con yêu tnh Peeves đang sà xuống trên đầu.
Đi tới chân cầu thang thứ nhất, chúng bắt gặp bà Norris đang lẩn lút gần đầu cầu thang. Ron nói nhỏ vào tai Harry:
— Ôi, cho mình đá nó một cái, chỉ lần này thôi.
Nhưng Harry lắc đầu. Chúng lên cầu thang, cẩn thận đi vòng qua con mèo. Bà Norris đảo đôi mắt sáng quắc hướng theo chúng, nhưng chỉ thế thôi, không làm gì thêm.
Chúng không gặp phải ai khác nữa cho đến khi tới được cầu thang dẫn lên lầu ba. Ở đó, con yêu Peeves đang nhảy nhót giữa chừng cầu thang, làm sút sổ tấm thảm để cho người khác bị trượt té chơi. Khi chúng bắt đầu leo lên thì Peeves thình lình hỏi:
— Ai đó?
Rồi con yêu nheo đôi mắt đen tinh quái lại:
— Cho dù ta không thấy mi, ta cũng biết là có mi ở đó nha!Mi là ma, là quỷ, hay là quái học trò?
Con yêu bay lên và lơ lửng ở trên không, nheo mắt liếc chừng dáo dác:
— Méc thầy Filch, ta méc thầy Filch cho coi, có cái gì đó đang bò loanh quanh mà không có bóng dáng gì hết vậy nè?
Harry chợt bật ra một ý, nó lấy giọng ồm ồm, nói:
— Peeves, Nam tước Đẫm máu nếu có tàng hình thì cũng là có lý do riêng…
Peeves suýt nữa rụng từ trên không xuống dưới đất vì hoảng hồn. Nó tự vớt mình lên kịp thời và bốc lên lơ lửng phía trên cầu thang chừng ba tất. Giọng con yêu bây giờ nghe ngọt xớt:
— Dạ xin lỗi ngài Nam tước, dạ bảm ngài Nam tước, ấy là lỗi của con, dạ con nhầm… con không thấy ngài ạ… Dĩ nhiên là con đâu có thấy được, ngài tàng hình mà… xin ngài tha thứ cho thằng Peeves già đầu mà giỡn ngu này, xin ngài ạ.
Harry giả giọng khàn:
— Peeves, ta có công chuyện ở đây, mi hãy tránh xa chỗ này trong đêm nay.
— Dạ vâng, bẩm ngài, con chắc chắn sẽ tránh xa ạ!
Con yêu lại bay lên cao lần nữa, và trước khi cút xéo, nó nói:
— Dạ, bẩm ngài Nam tước, con hy vọng công việc của ngài suôn sẻ tốt đẹp ạ. Dạ thưa ngài Nam tước, con xin không dám quấy rầy ngài nữa ạ.
Ron thì thầm:
— Harry, cừ lắm!
Vài giây sau, bọn trẻ tới nơi — bên ngoài hành lang tầng ba. Cánh cửa đã hé mở sẵn.
Harry thì thầm nói:
— Đó, thấy chưa? Lão Snape đã vượt qua con được con Fluffy rồi!
Về mặt nào đó, việc nhìn thấy cánh cửa mở sẵn cũng có tác dụng tốt: nó đánh động cho ba đứa trẻ về mối nguy hiểm mà chúng sắp phải đương đầu. Dưới tấm áo tàng hình, Harry quay lại nói với hai người bạn:
— Nếu các bạn muốn quay về thì cứ về, tôi cũng không trách đâu. Các bạn cứ giữ lấy tấm áo tàng hình, bây giờ tôi không cần nó nữa.
Ron nói:
— Đừng có ngu!
Hermione cũng cãi:
— Tụi này đi với bồ!
Harry đẩy cho cánh cửa mở ra.
Khi cánh cửa rít lên, chúng nghe thấy tiếng gầm gừ của con chó. Cả ba cặp mũi của con Fluffy hít hửi như điên khắp mọi hướng, mặc dù nó không hề nhìn thấy ba đứa trẻ. Hermione hỏi nhỏ:
— Cái gì ở dưới chân nó vậy?
Ron đáp:
— Trông giống cây đàn hạc. Chắc là của thầy Snape bỏ lại đó.
— Chắc khi tiếng nhạc dừng là con chó tỉnh giấc rồi. Được, để thử coi…
Harry nói xong, đưa cây sáo của lão Hagrid lên môi và thổi. Khó có thể nói đó là một điệu nhạc được, nhưng ngay từ khi âm thanh đầu tiên phát ra, mắt con chó đã bắt đầu cụp xuống. Harry hầu như nín thở mà thổi sáo. Tiếng gầm gừ của con chó nguôi đi rồi im hẳn, nó lảo đảo trên bốn chân rồi khuỵu đầu gối, nằm lăn ra trên sàn, ngủ say.
— Cứ thổi tiếp nhé!
Ron nhắc Harry khi cả bọn chui ra khỏi tấm áo khoác tàng hình, bò về phía miệng bẫy sập. Khi đến gần ba cái đầu của con quái vật khổng lồ, tụi nó có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi và hôi hám của con vật.
Ngó qua lưng con quái vật, Ron nói:
— Mình nghĩ cả ba đứa hùn lại có thể kéo được cái cửa bẫy sập này ra. Bồ muốn đi trước không Hermione?
— Mình không dám đâu!
— Được thôi!
Ron nghiến răng bước cẩn thận qua mấy cái chân của con chó. Nó cuối xuống kéo cái vòng của bẫy sập, khiến miệng bẫy bật mở ra.
Hermione hồi hộp hỏi:
— Bồ có thấy gì không?
— Không… đen thui… Không có lối leo xuống, tụi mình chỉ còn nước nhảy xuống thôi.
Harry vẫn đang thổi sáo, vẫy tay để Ron quay lại rồi nó chỉ vào chính mình. Ron hỏi:
— Bồ muốn xuống trước hả? Chắc không? Mình không biết cái bẫy này sâu cỡ nào đâu nha! Bồ cứ đưa ống sáo cho Hermione để bạn ấy tiếp tục ru con chó ngủ đi!
Harry đưa sáo cho Hermione. Tiếng sáo vừa im được một giây là con chó lại gầm gừ trở mình.
Nhưng Hermione vừa bắt đầu thổi là nó lại ngủ say như trước.