Nhưng chuyện Harry trở thành tầm thủ trẻ xuất sắc nhất thế kỷ không đến nỗi vô tích sự. Nó có khiếu chộp được cái mà không ai chạm tới được. Chỉ sau một phút bay tới xẹt lui như con thoi giữa đám lông cánh ngũ sắc của đám chìa khóa, nó nhận ra một cái chìa to bằng bạc lấp lánh có đôi cánh cong, như thể đã có lần bị bắt và nhét vô lỗ khoá một cách thô bạo.
Nó kêu hai đứa kia:
— Cái đó! Cái bự đó… Đó! Không, đằng kia… Có hai cánh xanh sáng đó… một bên lông cánh bị te tua đó!
Ron phóng thật nhanh về hướng Harry chỉ, đâm sầm vô trần nhà, suýt nữa bật té khỏi cán chổi.
— Chúng ta phải bao vây nó lại.
Harry gọi các bạn, mắt vẫn không rời chiếc chìa khóa có cánh te tua.
— Ron, bạn vây nó ở phía trên… Hermione, bạn chặn nó ở phía dưới, đừng cho nó bay xuống… Tôi sẽ tìm cách bắt nó. Được rồi, BẮT ĐẦU!
Ron lao xuống, Hermione phóng vọt lên, chiếc chìa khoá chuồi khỏi tay cả hai đứa, và Harry rượt sát theo sau. Nó bay nhanh hơn về phía bức tường, Harry cũng nhào tới, và bằng một tay dồn chiếc chìa khóa kẹt vô đá lát tường, gây một tiếng động khó chịu như đá nghiến. Tiếng hoan hô của Ron và Hermione vang dội khắp căn phòng cao rộng.
Cả bọn nhanh chóng đáp xuống đất, Harry chạy tới cánh cửa với chiếc chìa khóa đang vùng vẫy trong tay nó. Harry đút chìa vào ổ khóa, nó khớp vào ngay. Ngay lúc ổ khoá bật ra, chiếc chìa lại thoát bay đi liền. Giờ đây, sau hai lần bị bắt, cái chìa khoá trông đã hết sức thảm hại.
Harry đặt tay trên nắm đấm cửa, hỏi hai người bạn:
— Sẵn sàng chưa?
Cả hai gật đầu. Harry mở cánh cửa.
Căn phòng tiếp theo tối đến nỗi chúng không nhìn thấy gì hết. Nhưng khi chúng bước vào, ánh sáng đột nhiên tràn ngập, phơi bày một quang cảnh lạ lùng:
Chúng đang đứng bên lề của một bàn cờ vĩ đại, đằng sau những quân cờ đen, mà quân nào quân nấy đều cao hơn chúng và được đẻo khắc từ cái gì đó giống đá đen. Đứng phía bên kia căn phòng, đối diện với những quân cờ đen là quân cờ trắng. Harry, Ron và Hermione đều khẽ rùng mình: những quân cờ trắng cao ngòng ấy đều không có mặt.
Harry hỏi nhỏ:
— Bây giờ chúng ta làm gì đây?
Ron nói:
— Quá rõ rồi còn gì? Tụi mình phải chơi ván cờ để đi qua được căn phòng này.
Đằng sau những quân cờ trắng là một cánh cửa khác. Hermione lo lắng:
— Làm sao đây?
Ron nói:
— Mình nghĩ có lẽ mình phải đóng vai những quân cờ.
Nó đi tới gần một quân cờ hiệp sĩ đen, đưa tay chạm vào con chiến mã của hiệp sĩ. Lập tức, đá hoá thành người sống. Ngựa gõ móng xuống sàn và vị hiệp sĩ cúi cái đầu và mũ sắt xuống nhìn Ron.
— Chúng tôi… có… có cần chơi cờ để đi ngang qua phòng không? Ron lắp bắp.
Hiệp sĩ đen gật đầu. Ron quay sang hai người bạn, nói:
— Cái này cần suy tính đây… Mình cho là tụi mình cần thế chỗ ba quân cờ đen…
Harry và Hermione làm thinh nhìn Ron suy nghĩ. Cuối cùng Ron nói:
— Như vầy, đừng có tự ái hay gì hết, chỉ vì không ai trong hai bạn giỏi môn cờ cho lắm…
Harry nói nhanh:
— Tụi này không tự ái gì cả, cứ bảo tụi này phải làm gì là tụi này sẽ làm.
— Được, Harry, bồ thế chỗ của quân cờ giám mục, còn Hermione, bồ đi đến cạnh Harry, thế chỗ quân cờ tháp.
— Còn bạn?
— Mình sẽ là quân cờ hiệp sĩ.
Những quân cờ hình như lắng nghe từ nãy giờ, bởi vì Ron vừa dứt lời thì các quân cờ tháp, giám mục và hiệp sĩ bèn quay lưng lại các quân cờ trắng và bước ra khỏi bàn cờ, nhường ba ô trống cho Hermione, Harry và Ron bước vào thay thế.
Ron ngóng cổ nhìn qua bàn cờ nói:
— Thường thì quân trắng đi trước. Đúng rồi… coi kìa…
Một con tốt trắng đi tới hai ô.
Ron bắt đầu điều khiển những quân cờ đen. Chúng lặng lẽ di chuyển tới vị trí mà Ron phái chúng tới. Đầu gối của Harry run lập cập. Nếu phe của tụi nó thua thì sao?
— Harry! Đi chéo bốn ô về bên phải.
Nỗi kinh hoàng thật sự làm chúng rúng động khi một quân cờ hiệp sĩ khác của phe nó bị ăn. Bà Hoàng hậu của phe trắng quật ngã quân hiệp sĩ đen xuống sàn và lôi hắn ra khỏi ván cờ, thảy hắn nằm sấp ở đó, im lìm, mặt úp xuống sàn.
Ron cũng có vẻ run, nhưng vẫn bảo:
— Đành chấp nhận vậy thôi. Để tránh đường cho bồ ăn quân giám mục đó, Hermione, đi tới đi.
Mỗi lần phe đen mất một quân cờ nào, phe trắng chẳng bày tỏ một chút xíu thương hại. Chẳng mấy chốc đã có một đống ngổn ngang những quân cờ đen tàn phế nằm lăn lóc dọc theo bức tường. Hai lần, Ron suýt đẩy Hermione và Harry vào tình thế nguy hiểm, may mà nó kịp nhận ra. Bản thân nó cứ phòng khắp bàn cờ, ăn gần hết các quân cờ trắng, gần bằng số quân cờ đen bị thua. Bỗng nhiên nó lẩm nhẩm:
— Tụi mình gần chiếu tướng rồi. Để mình nghĩ xem… để mình nghĩ…
Con Hoàng hậu của phe trắng quay cái đầu không có mặt về phía nó. Ron nói khẽ:
— Đành vậy… chỉ còn cách duy nhứt đó… phải thí tôi thôi.
Harry và Hermione cùng hét:
— KHÔNG!
Ron ngắt lời chúng:
— Chơi cờ phải vậy. Phải chấp nhận vài sự hy sinh. Tôi sẽ đi một bước tới và bị Hoàng hậu ăn — như vậy sẽ trống chỗ cho bồ chiếu tướng quân cờ vua bên đó, Harry.
— Nhưng…
— Bồ có muốn chặn bàn tay lão Snape không?
— Ron…
— Nếu bồ không nhanh chân thì lão ấy sẽ lấy mất Hòn đá. Không còn cách nào khác nữa.
Mặt Ron hơi tái đi nhưng đầy vẻ kiên quyết. Nó hỏi:
— Sẵn sàng chưa? Tôi đi đây… Ờ, một khi thắng rồi thì đừng lẩn quẩn ở đây.
Nó bước tới trước, và bà Hoàng hậu vồ ngay nó. Bà đập lên đầu Ron một cú nháng lửa bằng cánh tay đá, và Ron lăn đùng xuống sàn. Hermione oà khóc nhưng vẫn đứng vững ở vị trí. Bà Hoàng phe trắng lôi Ron qua một bên. Trông Ron như thể đã bị đo ván rồi.
Harry run rẩy đi ba ô về bên trái.
Ông vua phe trắng giở vương miện khỏi đầu và quăng xuống dưới chân Harry. Bọn trẻ đã thắng. Những quân cờ dạt ra và cúi chào, mở lối đi trống đến cánh cửa trước mặt chúng. Tuyệt vọng ngoảnh nhìn Ron lần cuối, Harry và Hermione xông qua cánh cửa và lên tới hành lang kế tiếp.
— Biết làm sao nếu bạn ấy…
— Bạn ấy không sao đâu. Harry nói, cố gắng tự trấn an mình.
— Bồ nghĩ xem, sắp tới là cái gì nữa đây?
— Tụi mình đã vượt qua được chặn thử thách của thầy Sprout rồi, đó là Tấm lưới quỉ Sa tăng; cái chìa khóa bay chắc là bị thầy Flitwich phù phép; cô McGonagall hẳn đã biến những quân cờ thành người sống; vậy chỉ còn lại bùa chú của thầy Quirrell, và thầy Snape…