Hai đứa đã đến một cánh cửa khác.
Harry thì thầm hỏi Hermione:
— Sao?
— Tới luôn!
Harry đẩy cánh cửa ra.
Một mùi thúi hoắc xộc vào mũi chúng, khiến cả hai đứa cùng kéo áo lên bịt mũi. Qua làn nước mắt, chúng nhìn thấy một con quỷ còn to hơn con quỷ khổng lồ hôm trước đụng độ, đang nằm thẳng cẳng trên sàn trước mặt chúng, đầu u một cục to rướm máu. Hai đứa cẩn thận bước qua một trong những cái chân ú na ú nần. Harry thì thầm:
— Thiệt mừng là chúng ta khỏi phả đánh nhau với con quỷ này. Đi lẹ lên. Tôi không thể hít thở được nữa rồi.
Nó mở cánh cửa kế tiếp nữa, và cả hai hầu như không dám nhìn xe, có cái gì đang đợi chúng. Nhưng hoá ra không có gì ghê rợn ở trong căn phòng này. Chỉ có một cái bàn với bảy cái chai hình dạng khác nhau đứng thành một hàng.
Harry kêu lên:
— Trò của lão Snape đây. Chúng ta phải làm gì đây?
Hai đứa vừa bước qua ngưỡng cửa, một ngọn lửa lập tức bùng lên ngay sau lưng chúng, bít lối ra vào. Không phải là lửa bình thường đâu nhé; nó màu tím. Cùng lúc đó, trên lối đi đến cánh cửa đối diện lại bùng lên ngọn lửa đen. Hai cánh cửa đều bị lửa chặn, chúng mắc kẹt rồi.
— Coi kìa!
Hermione chụp cuộn giấy da nằm cạnh mấy cái chai. Harry đọc ké qua vai của Hermione.
Hermione thở phào một cái và Harry ngạc nhiên thấy cô bé mỉm cười, trong tình thế này mà có cho vàng Harry cũng không cười được. Hermione nói:
— Thông minh lắm! Cái này không phải pháp thuật — đây chỉ là thử tài suy luận thôi: một câu đố! Nhiều phù thủy vĩ đại không có một tí đầu óc lý luận nào, vì vậy họ có thể bị kẹt ở đây mãi mãi.
— Chúng ta cũng sẽ vậy thôi!
— Không đâu. Mọi thứ chúng ta cần đều có trong tờ giấy này rồi. Bảy chai nhé: Ba chai độc dược, hai chai rượu, một chai giúp mình an toàn vượt qua lửa đen, một chai để vượt qua lửa tím.
— Nhưng mà mình biết uống chai nào?
— Cho mình một phút.
Hermione đọc đi đọc lại tờ giấy nhiều lần. Rồi cô bé đi lên đi xuống dọc mấy cái chai, chỉ vào chúng lẩm nhẩm một mình. Cuối cùng cô bé vỗ tay:
— Biết rồi. Chai nhỏ nhất giúp chúng mình băng qua lửa đen, đi tới Hòn đá.
Harry nhìn vào bên trong cái chai tý hon. Nó nói:
— Chỉ còn một ngụm nhỏ mà thôi, không đủ cho cả hai đứa mình đâu.
Cả hai nhìn nhau, Harry hỏi:
— Chai nào giúp chúng ta vượt qua lửa tím để quay lại?
Hermione chỉ vào cái chai tròn đứng ở cuối hàng. Harry bảo:
— Bạn uống chai đó. Đừng cãi, nghe đây: bạn hãy trở lại cứu Ron. Lấy chổi thần trong phòng chìa khoá bay để bay nhanh ra khỏi miệng bẫy, qua mặt con Fluffy — đi thẳng đến chuồng cú và phái con Hedwig đến kêu cứu thầy Dumbledore. Tụi mình cần thầy giúp. Tôi cò thể cầm cự chân lão Snape một lát, nhưng quả thật tôi không phải là đối thủ của lão.
— Nhưng Harry… nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ở bên cạnh ổng thì làm sao?
— Thì… Đành trông vào hên xui thôi! Tôi đã may mắn một lần rồi, thấy không?
Harry chỉ vào cái thẹo trên trán nó, nói tiếp:
— Biết đâu lần này tôi lại may mắn nữa thì sao!
Môi Hermione run run, bất thình lình cô bé nhào tới ôm chầm lấy Harry.
— Hermione!
— Harry… bạn biết không, bạn là một phù thủy vĩ đại.
Harry hết sức bối rối khi cô bé buông nó ra.
— Tôi đâu có giỏi bằng bạn!
— Tôi hả?
Hermione nói:
— Tôi thì chỉ được cái đọc sách và thông minh thôi! Trong khi có những điểu còn quan trọng hơn nhiều… như tình bạn và lòng dũng cảm… Ôi, Harry… Nhớ cẩn thận nha!
Harry bảo:
— Bạn uống trước đi. Bạn chắc chắn biết chai nào, phải không?
— Chắc chắn.
Hermione cầm cái chai tròn ở cuối cùng, uống một hơi dài, rùng mình. Harry hồi hộp:
— Có phải độc dược không?
— Không — Nhưng nó lạnh như nước đá ấy.
— Mau đi đi, kẻo thuốc hết tác dụng.
— Chúc may mắn. Cẩn thận nha Harry!
— ĐI! ĐI!
Hermione quay gót, đi xuyên thẳng qua ngọn lửa màu tím.
Harry hít sâu, cầm chai nhỏ nhứt lên. Nó quay mặt về phía ngọn lửa đen:
— Tôi đến đây!
Chỉ bằng một hớp gọn, nó uống cạn cái chai.
Quả thật, dường như nước đá đang chảy trong châu thân nó. Harry đặt cái chai xuống và bước tới trước. Nó tự động viên mình, cảm thấy ngọn lửa đen đang liếm thân thể, nhưng không cảm thấy nóng hay bỏng gì cả. Trong một khoảnh khắc, nó không thấy cái gì cả ngoài ngọn lửa đen thui. Và rồi, “Húp!”, nó đã qua được phía bên kia — căn phòng cuối cùng.
Trong phòng đã có sẵn người — nhưng người đó không phải thầy Snape. Cũng không phải Voldemort.
Chương 17: NGƯỜI HAI MẶT
Đó là thầy Quirrell.
Harry há hốc mồm:
— Thầy!
Thầy Quirrell mỉm cười. Mặt ông lúc này lại không hề co giật một chút nào hết. Ông bình tĩnh nói:
— Chính ta. Ta đã tự hỏi liệu có phải gặp mi ở đây không, Harry Potter.
— Nhưng con tưởng… thầy Snape… cơ.
— Snape hả?
Thầy Quirrell bật cười to, không phải tiếng cười yếu ớt run rẩy như mọi khi, mà là một giọng cười sắc lạnh.
— Ừ, lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng lão để “giương Đông kích Tây” cũng được việc đó chớ. Giương lão ra thì ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ?