Lúc ấy Harry gần như quên béng là nó chưa biết kết quả kỳ thi lên lớp. Nhưng mà kết quả có ngay: cả bọn ngạc nhiên xiết bao — cả Harry và Ron đều đậu điểm cao; Hermione thì dĩ nhiên hạng nhứt. Ngay cả Neville cũng qua truông, nhờ đạt điểm cao trong môn Dược Thảo học mà đã bù được cho điểm môn Độc dược dở tệ. Tụi nó từng hy vọng rằng Goyle, thằng bé vừa ngu vừa nham hiểm không kém ấy, sẽ bị đuổi ra khỏi trường. Dè đâu thằng ấy cũng đậu tuốt! Thật là nhục. Nhưng mà, như Ron nói, mình đâu có thể có được mọi thứ trong đời!
Rồi bỗng dưng tủ quần áo của tụi nó trống rỗng, còn mấy cái rương thì tự đầy ắp, con cóc của Neville tự nhiên được tìm thấy đang núp giữa mấy cái bồn cầu; mỗi học trò đều nhận được thông báo, cảnh cáo chúng chớ có dùng phép thuật vào những ngày hè (Fred Weasley rầu rĩ nói: “Mình cứ luôn hi vọng là họ quên béng vụ này cho mình nhờ.”); Lão Hagrid đã sẵn sàng đưa chúng xuống đoàn thuyền để lướt qua mặt hồ; Chúng sẽ lại lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts; tha hồ nói cười trong khi cảnh trí thôn quê bên ngoài càng lúc càng xanh tươi và ngăn nắp hơn; lại ăn kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott khi xe chạy qua những khu thành thị của dân Muggle; rồi cởi đồng phục phù thủy của HCogwarts ra để mặc vào những cái áo gió và áo khoác; cuối cùng đến ga số Chín ba phần tư ở nhà ga Ngã Tư Vua.
Bọn trẻ cũng mất nhiều thì giờ mới ra được khỏi sân ga: một lão gác ga phù thủy đứng bên cạnh thanh chắn soát vé, cho mỗi lần chỉ hai ba đứa đi ra, để chúng đừng gây chú ý. Dân Muggle có thể hoảng vía khi thấy cả bầy trẻ con cùng lúc túa ra từ bức tường bê tông.
Ron nói:
— Hè này bồ phải đến nhà mình chơi nha. Cả hai bồ. Mình sẽ gởi cú cho hai bồ.
Harry nói:
— Cám ơn bạn. Vậy là có chuyện để tôi mong ngóng rồi!
Những học sinh khác chen lấn tụi nó khi đổ xô về phía cánh cổng để trở về thế giới Muggle. Vài đứa gọi:
— Tạm biệt, Harry!
— Hẹn gặp lại, Potter!
Ron nhe răng cười với Harry:
— Bồ vẫn nổi tiếng nha!
Harry nói:
— Ở đây chứ không phải ở chỗ mà tôi sắp về, tôi cam đoan với bồ đấy.
Nó, Ron và Hermione cùng bước qua cổng một lúc.
— Kìa, ảnh kìa, má ơi, ảnh kìa, má nhìn kìa!
Ấy là tiếng reo rối rít của Ginny, cô em gái út của Ron, nhưng cô bé không chỉ vào anh mình. Cô bé ré lên:
— Harry Potter! Nhìn kìa, má! Con thấy…
— Yên coi, Ginny, chỉ chỏ người ta như thế là bất lịch sự!
Bà Weasley mỉm cười nhìn bọn trẻ. Bà ân cần hỏi:
— Một niên học vất vả quá hở các con?
Harry đáp:
— Dạ, vất vả lắm. Con cám ơn bác đã tặng con cái áo ấm và hũ kẹo.
— Ôi, có đáng gì đâu, cháu!
— Mày xong chưa?
Chính là giọng của dượng Vernon, vẫn gương mặt tim tím, vẫn hàng ria mép, vẫn giận dữ nhìn Harry xách cái lồng cú giữa một sân ga đầy nhóc người bình thường. Đứng đằng sau ông là dì Petunia và Dudley, thằng anh họ này vừa thấy mặt Harry là chết khiếp đi được.
Bà Weasley nói:
— Ông bà đây chắc phải là gia đình của Harry?
Dượng Vernon đáp :
— Nói một cách nào đó thì đúng vậy. Mau lên, nhóc con, chúng ta không co cả ngày dài lần khân ở đây đâu!
Ông bỏ đi. Harry ngoái lại để nói lời chia tay với Hermione và Ron:
— Hẹn gặp lại các bạn khi hết hè nha!
Hermione nhìn theo dượng Vernon ngờ vực, kinh ngạc vì có người lại khó chịu đến thế. Cô bé nói với Harry:
— Chúc bạn… ơ… mùa hè vui vẻ.
Harry nhe răng cười khiến cho các bạn nó ngạc nhiên hết sức.
— Ừ, tôi sẽ nghỉ hè vui vẻ. Họ không biết là tôi không được phép làm phép thuật ở nhà. Mùa hè này tôi sẽ tha hồ vui vẻ với Dudley…