— Ôi, không sao đâu Ron. Đâu có ai ở trong đó. Cái buồng vệ sinh đó là chỗ của con ma khóc nhè Myrtle. Tụi mình cứ vô thử coi sao.
Thế là bất chấp cái bảng ghi mấy chữ to CẦU TIÊU HƯ, Hermione đẩy cửa bước vào. Đó là cái nhà vệ sinh ảm đạm tăm tối nhất mà Harry từng đặt chân vào. Bên dưới một tấm kính to, rạn nứt, loang lổ, là mấy cái bồn rửa tay sứt mẻ. Sàn nhà ẩm ướt và hắt lên ánh sáng lung linh của mấy mẩu nến cụt đang cháy gần tới đế đèn. Những cánh cửa gỗ của các buồng cầu tiêu thì trầy sướt, long đinh, có một cái trật bản lề chỉ còn lắt lẻo. Hermione đặt ngón tay lên môi ra dấu, rồi đi về phía buồng cầu tiêu cuối cùng. Khi đến nơi, cô bé nói:
“Đây là nhà vệ sinh nữ. Mà tụi bay đâu phải nữ?”
— Chào chị Myrtle, chị khỏe không?
Harry và Ron cũng đi đến gần để xem. Con ma khóc nhè Myrtle đang bồng bềnh lơ lửng phía trên cái bồn xả nước của cái cầu tiêu, cố nặn một cái mụn dưới cằm.
Nó nhìn Harry và Ron với đôi mắt đầy ngờ vực:
— Đây là nhà vệ sinh nữ. Mà tụi bây đâu phải nữ?
Hermione đồng ý:
— Đúng vậy. Các bạn ấy không phải nữ. Tôi chỉ muốn giới thiệu với các bạn ấy chỗ này… xinh đẹp như thế nào ấy mà.
Con ma xua tay một cách mơ hồ về phía tấm gương cũ kỹ bẩn thỉu và cái sàn ẩm ướt.
Harry kề tai Hermione nói:
— Hỏi xem chị ấy có thấy cái gì không?
Myrtle trừng mắt nhìn Harry.
— Mày nhỏ to cái gì vậy hả?
— Có gì đâu?
Harry chối biến.
— Tụi này chỉ muốn hỏi…
Myrtle mếu máo như thể sắp òa ra khóc.
— Tao mong sao người ta đừng nói lén tao nữa. Tụi bây biết mà, tao cũng có cảm xúc chứ bộ, cho dù tao đã chết rồi.
Hermione phân trần:
— Chị Myrtle à, không ai muốn chọc giận chị đâu. Harry chỉ…
Myrtle rống lên:
— Không ai muốn chọc giận tao hả? Nghe hay à! Đời sống của tao có gì khác hơn chuỗi ngày sầu thảm ru rú ở trong xó cầu tiêu này. Bây giờ tụi bay lại kéo đến hòng hủy hoại nốt cuộc đời chết của tao nữa.
Hermione nói nhanh:
— Tụi này chỉ muốn hỏi chị có thấy cái gì ngộ nghĩnh dạo gần đây không? Bởi vì có một con mèo bị ếm bùa ngay ở bên ngoài cánh cửa vệ sinh trong đêm Hội Ma.
Harry hỏi thêm:
— Đêm đó, chị có thấy cái gì ở gần đây không?
Myrtle đột ngột ngắt lời:
— Tao không bận tâm! Thằng Peeves chọc ghẹo tao đến nỗi tao bỏ vào đây để tự tìm cái chết. Nhưng mà rồi… ta nhớ ra… tao đã… tao đã…
Ron bổ sung:
— Đã chết rồi.
Myrtle bật khóc nức nở, bốc lên trên cao, xoay mình, rồi lao xuống, giộng đầu vô cái bồn cầu tiêu, làm cho nước văng tung tóe ra khắp chung quanh, rồi biến mất. Tuy nhiên căn cứ vào tiếng thổn thức của con ma khóc nhè này, có thể xác định là nó đã yên nghỉ ở đâu đó trên cái ống nước hình chữ U.
Harry và Ron đứng ngó theo mà xúc động đến há hốc miệng ra. Nhưng Hermione chỉ khẽ nhún vai nói:
— Nói đúng ra, cách đó cũng làm cho chị Myrtle vui lên được một chút… Thôi, tụi mình ra đi.
Harry chưa kịp khép cánh cửa nhà vệ sinh nữ lại thì tiếng thổn thức tỉ tê của con ma khóc nhè bị át đi ngay bởi một tiếng quát vang như sấm rền:
— RON!
Huynh trưởng Percy đang đứng ngay đầu cầu thang, huy hiệu Huynh trưởng lóe sáng, gương mặt anh còn nguyên vẻ kinh dị:
— Đó là nhà vệ sinh nữ! Sao em…
Ron nhún vai:
— Em chỉ ngó qua thôi, anh biết mà, tụi em đang tìm kiếm manh mối…
Percy phùng mang trợn mắt lên khiến Harry nhớ ngay đến bà Weasley.
— Đi — ra — khỏi — chỗ — này — ngay!
Percy sải bước về phía mấy đứa nhỏ, cánh tay vung vẩy, lùa chúng đi dọc hành lang.
— Bộ tụi bay không thèm để ý chuyện này “có vẻ” gì sao? Trong khi mọi người ăn tối thì tụi bay trở lại đây…”
Ron nóng lòng nảy cãi lại, ngắt giọng Percy và quắc mắt nhìn anh:
— Tại sao tụi em lại không nên ở đây? Anh nghe cho rõ nè: tụi này không hề giơ tới một ngón tay đụng vô con mèo đó!
Percy sôi gan:
— Anh đã nói với Ginny đúng như vậy, nhưng nó cứ lo là em sắp bị đuổi học tới nơi rồi. Anh chưa bao giờ thấy Ginny lo buồn đến như vậy. Khóc tới sưng bụp cả mắt. Em phải nghĩ đến nó một chút chứ. Tất cả học sinh năm thứ nhất đều đang rất bức xúc về cái vụ này.
Ron đốp lại, mặt nó lúc này đã đỏ đến mang tai.
— Chính anh mới không nghĩ gì đến Ginny. Anh chỉ lo là em quậy phá thì làm hỏng cơ hội đạt danh hiệu Thủ lãnh khối nam sinh của mà thôi…
Percy búng ngón tay ào cái huy hiệu Huynh trưởng, nói cụt ngủn:
— Trừ nhà Gryffindor năm điểm. Và anh hy vọng điều đó dạy cho em một bài học! Liệu hồn, đừng có bày trò trinh thám nữa, nếu không anh sẽ viết thư mét má!
Nói xong, Percy bỏ đi, gáy cổ của anh cũng đỏ ửng lên như vành tai của Ron.
Tối hôm đó, trong phòng sinh hoạt chung, Harry, Ron và Hermione cố gắng ngồi né Percy càng xa càng tốt. Ron vẫn còn ấm ức nên cứ làm giây mực be bét trên bài tập Bùa chú của nó. Khi Ron lơ đãng vói tay lấy cây đũa phép để xóa những vết ố đi, nó làm lửa xẹt béng vào cuộn giấy da. “Bốc khói” không kém gì cuốn bài tập của nó, Ron đóng ập lại ngay cuốn sách “Sách lời nguyền cơ bản, lớp 2”. Harry ngạc nhiên thấy Hermione cũng bắt chước làm theo.
Cô bé nói với giọng nhẹ nhàng, như thể đang tiếp tục một câu chuyện mà bọn chúng đang nói từ nãy đến giờ.
— Nhưng mà ai mới được chứ? Ai lại muốn đe dọa đuổi tất cả những người là Squib hay xuất thân từ Muggle ra khỏi trường Hogwarts chứ?
Ron làm ra vẻ hóc búa:
— Thử nghĩ đi nào! Tụi mình có quen đứa nào hay nghĩ người xuất thân Muggle là đồ cặn bã không?
Nó nhìn Hermione, Hermione ngó lại nó, không tin chắc lắm:
— Nếu bồ ám chỉ Malfoy thì…
— Mình nói đúng là hắn, chứ ám chỉ gì nữa. Mấy bồ không nghe nó nói gì sao? — “Kế tiếp sẽ là mày, đồ Máu Bùn!” — Nghĩ coi, mấy bồ chỉ cần nhìn vào cái mặt chuột gian xảo của nó là dư biết kẻ đó chính là nó!
Hermione vẫn ngờ vực:
— Malfoy, chẳng lẽ chính nó là Người kế vị Slytherin?
Đến nước này, Harry cũng xếp sách của nó lại, bàn góp:
— Cứ nhìn thử gia đình nó coi. Tất cả đều xuất thân từ Slytherin, nó luôn khoe khoang chuyện đó mà. Nhà nó rất có thể là hậu duệ của Slytherin. Ba nó thôi cũng đủ độc địa rồi!
Ron nói: