Cả hai không thấy trời đất gì vì trong buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle dày nghịt khói đen bốc ra từ cái vạc mà Hermione đang quậy thuốc. Kéo áo chùng trùm lên mặt, Harry và Ron gõ nhẹ lên cửa:
— Hermione?
Có tiếng lách cách mở khóa và Hermione thò đầu ra, mặt mày sáng rỡ, trông có vẻ hồi hộp lắm. Tụi nó có thể nghe được tiếng lục bục của chất thuốc sền sệt đang sủi bong bóng lên trong cái vạc sau lưng Hermione. Ba cái cốc thủy tinh to đã để sẵn trên nắp bồn vệ sinh.
Hermione nín thở nói:
— Mấy bồ có lấy được gì không?
Harry chìa cho Hermione coi mấy sợi tóc của Goyle. Hermione nói:
— Hết sảy!
Cô bé đưa ra một gói nhỏ:
— Mình đã chôm được mấy thứ này ở phòng giặt ủi. Các bạn cần áo quần rộng hơn một khi các bạn biến thành Crabbe và Goyle.
Nhìn kỹ, món thuốc Đa dịch trông như bùn đen đặc sệt đang uể oải sủi bọt.
Cả ba đứa cùng nhìn vào cái vạc thuốc. Nhìn kỹ, món thuốc Đa dịch trông như bùn đen đặc sệt đang uể oải sủi bọt.
Hermione tới thời điểm này cũng có vẻ căng thẳng. Cô bé lo lắng đọc lại trang sách nhàu nát của cuốn”Độc dược Tối Hiệu nghiệm”:
— Chắc chắn là mình đã làm đúng y mọi chỉ dẫn. Sách viết hình như là… khi mình uống thuốc vô rồi thì đúng một tiếng đồng hồ sau là mình trở lại nguyên hình dạng cũ.
Ron thì thào:
— Bây giờ làm sao nữa?
… tay cô bé run rẩy trút vào ly đầu tiên sợi tóc của Bé Bự Bulstrode đựng trong cái chai nhỏ xíu.
— Tụi mình chia thuốc ra ba ly, rồi bỏ tóc vô mỗi ly.
Hermione múc từng muôi lớn chất thuốc đen sệt như sình ấy vô mấy cái ly. Xong, tay cô bé run rẩy trút vào ly đầu tiên sợi tóc của Bé Bự Bulstrode đựng trong cái chai nhỏ xíu.
Ly thuốc rít lên như cái ấm sôi reo và sủi bọt như điên. Một giây sau, thuốc biến thành một thứ màu vàng ghê ghê.
Ron nhìn cái chất vàng vàng ấy:
— Ý ẹ, tinh chất của Bé Bự Bulstrode đó. Dám cá là nếm lợm giọng cho coi.
Hermione nói:
— Cho tóc vô ly của bạn đi.
Harry thả sợi tóc của Goyle vô cái ly chính giữa, còn Ron thì bỏ tóc của Crabbe vào ly cuối cùng. Cả hai ly đều rít lên và sủi bọt. Thuốc có tóc của Goyle thì đổi màu vàng lợt của nước mũi, còn thuốc có tóc Crabbe thì có màu nâu xỉn.
Khi mỗi đứa bưng một ly lên, Harry nói:
— Khoan đã. Tụi mình không nên uống ở đây… khi tụi mình biến thành Crabbe và Goyle thì đứng ở đây sẽ không đủ chỗ nữa. Mà Bé Bự Bulstrode thì cũng chẳng bé bỏng gì.
Ron tán thành:
— Phải đó. Mỗi đứa chui vô một buồng cầu tiêu.
Nó mở khóa. Harry cẩn thận bưng cái ly của mình sao cho không làm đổ giọt thuốc Đa dịch nào hết, bước nhẹ vô căn buồng ở giữa. Nó gọi vọng ra:
— Sãn sàng chưa?
— Một — Hai — Ba.
Bịt chặt mũi, Harry nuốt ực hai cái cho hết ly thuốc của mình. Mùi vị không tệ lắm, đại khái như bắp cải hầm nhừ thôi.
Nhưng ngay tức thì, cơ thể nó bằt đầu quằn quại, như thể nó vừa nuốt trộng một bầy rắn sống nhăn vậy. Nó gập đôi người lại, không biết mình có sắp ói ra không? Thế rồi một cảm giác bỏng cháy lan tỏa nhanh chóng trong bao tử của nó, lan đến từng đầu ngón tay ngón chân. Kế đến, nó thở hổn hển, bò lăn lộn trên sàn, có cảm giác dễ sợ là cơ thể mình đang tan chảy, khi lớp da trên toàn thân nó phồng rộp lên, căng bóng như sáp nóng. Và nó nhìn thấy hai tay của mình to bè ra, ngón tay ú nần lên, móng tay bành bạnh, khớp ngón tay lồi lên thành mấu. Vai nó cũng rộng ra một cách đau đớn, và cảm giác nhột nhạt ngứa ngáy trên trán khiến nó hiểu là tóc đang mọc lan xuống chân mày của nó. Chân nó cũng đau nhức trong đôi giày nhỏ quá cỡ.
Nhưng đột ngột, y như lúc bắt đầu, mọi đau đớn kết thúc. Harry nằm úp mặt trên sàn nhà bằng đá lạnh lẽo, lắng nghe tiếng con ma khóc nhè Myrtle đang than thở sầu đời ở cuối phòng. Nó hất đôi giày ra khỏi chân một cách khó khăn, rồi đứng lên. Hóa ra, làm thằng Goyle là như vầy đây. Bàn tay to bè của nó run lẩy bẩy khi nó cởi áo chùng ngắn cũn cỡn tới nửa bắp chân của nó ra để mặc vào cái áo khác, rồi đi đôi giày to như chiếc xuồng của Goyle. Nó toan vén mái tóc rủ trước trán, nhưng chỉ bắt gặp những túm tóc ngắn thô cứng mọc gần kín trán. Rồi nó nhận thấy cặp kiếng cận của nó làm cho mắt nó mờ đi, bởi vì rõ ràng là mắt Goyle đâu cần đến kiếng. Nó bèn gỡ kiếng ra, gọi to:
— Hai bạn sao rồi?
Giọng Goyle khàn khàn thoát ra từ cổ họng Harry. Ơû buồng bên phải nó, giọng Crabbe ồ ồ vang lên:
— Xong.
Harry mở cửa buồng, bước tới trước tấm gương rạn nứt nhìn vào. Thằng Goyle trong gương chăm chú nhìn lại nó bằng đôi mắt sâu hoắm lờ mờ. Harry gãi tai, thằng Goyle trong gương cũng làm y như vậy.
Cả hai trợn mắt nhìn nhau…
Cửa buồng Ron cũng mở ra. Cả hai đứa trợn mắt nhìn nhau. Ron trông giống Crabbe y như đúc, từ cái đầu tóc gáo dừa cho đến hai cánh tay khỉ đột dài thòng lòng, ngoại trừ chuyện nó hơi nhợt nhạt vì sửng sốt.
Ron bước đến gần tấm gương quẹt chóp mũi lân, thốt lên:
— Không tin được! Chuyện này thật không tin nổi!
Harry nới dây đeo của cái đồng hồ đang cứa da cổ tay to tướng của Goyle.
— Tụi mình phải đi ngay thôi. Tụi mình còn chưa biết phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin ở đâu. Mình cầu mong có ai đó cho mình đi theo…
Ron vẫn chăm chăm nhìn Harry, nói:
— Thiệt tình, ngó Goyle suy nghĩ trông nó kỳ quái gì đâu ấy.
Nó đập cửa vô buồng tắm của Hermione gọi:
— Lẹ lên! Tụi mình phải đi ngay thôi.
Một giọng eo éo đáp lại:
— Mình… mình nghĩ chắc là mình không thể đi đâu. Hai bạn đành phải đi mà không có mình đi cùng vậy.
— Hermione ơi, tụi này dư biết Bé Bự Bulstrode xấu xí mà, bồ khỏi lo có người biết là bồ…
— Không… thực ra thì… chắc là mình không đi đâu. Hai bạn đi mau lên, kẻo mất thì giờ.
Harry nhìn Ron, ngơ ngác. Ron kêu lên:
— Đúng là kiểu mặt Goyle. Cái mặt của bồ bây giờ giống y như mặt Goyle mỗi khi thầy cô giáo kêu nó lên hỏi bài.
Harry hỏi vọng qua cánh cửa:
— Bạn có sao không, Hermione?
— Không sao… Ơ… mình không sao, cứ đi đi.
Harry nhìn đồng hồ đeo tay. Chúng đã cù nhây hết năm phút trong 60 phút quí báu mà chúng có được khi thuốc còn hiệu nghiệm. Nó đành nói: