Выбрать главу

— Vậy tụi này sẽ quay lại gặp bạn ở tại đây nha.

Harry và Ron dè chừng hé cánh cửa nhà vệ sinh nữ, dòm trước ngó sau mở rồi mới lẻn ra.

Harry thì thào vô tay Ron:

— Đừng đánh đùng đưa hai cánh tay như vậy.

— Hả?

— Crabbe ưa khuỳnh khuỳnh hai tay của nó kìa…

— Ưø, như vậy coi bộ khá hơn.

Hai đứa đi xuống những bậc thang cẩm thạch. Bây giờ tụi nó không trông mong gì hơn là gặp một đứa nào đó của nhà Slytherin để đi theo tới phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, nhưng nhìn quanh quất mà chẳng thấy ma nào hết.

Harry lại thì thầm vô tai Ron:

— Tính sao?

Ron hất đầu về phía lối xuống tầng hầm:

— Tụi Slytherin thường đổ ra ăn điểm tâm từ phía đó.

Nó vừa há miệng nói thì thấy một con bé tóc dài xoăn tít xuất hiện ngay lối đi dẫn xuống tầng hầm. Ron vội chạy theo con bé:

— Xin lỗi, cho hỏi thăm một chút. Mình quên mất lối về phòng sinh hoạt chung của tụi mình.

Con bé đanh đá:

— Phòng sinh hoạt chung của tụi mình hả? Xin lỗi à! Tôi ở nhà Ravenclaw!

Con bé bỏ đi, vẫn còn ném lại phía sau cái nhìn ngờ vực.

Harry và Ron vội đi xuống những bậc thang đá lạnh lẽo dẫn vào hành lang tối om, bước chân của tụi nó nghe rõ to khi chân cẳng kếch xù của Crabbe và Goyle dẫm thình thịch xuống sàn. Tụi nó bắt đầu cảm thấy mạo danh giả dạng là chuyện không dễ dàng như tụi nó tưởng.

Hành lang của mê lộ tối om và vắng ngắt. Tụi nó cứ đi xuống, đi xuống miết, xuống sâu phía dưới lâu đài Hogwarts, vừa đi vừa ngó đồng hồ canh chừng xem tụi nó còn được bao nhiêu thời gian nữa. Đã tiêu hết mười lăm phút rồi, hai đứa bằt đầu thất vọng. Bỗng nhiên, một tiếng động vang lên đột ngột phía trước tụi nó.

Ron hồi hộp:

— Đó, rốt cuộc cũng kiếm ra được một đứa!

Cái đứa đó từ trong một căn phòng lù lù đi ra. Tuy nhiên khi tụi nó đi vội tới gần đứa đó, thì tim tụi nó chùng xuống: không phải là một đứa Slytherin như tụi nó đang mong đợi, mà đó lại là Huynh trưởng Percy.

Ron ngạc nhiên hỏi:

— Anh làm gì tuốt dưới này vậy?

Percy có vẻ như bị xúc phạm:

— Không mắc gì tới trò hết. Trò là Crabbe phải không?

Ron khựng lại một cái nhưng kịp đáp:

— Cái… Ơ… phải…

Percy nghiêm nghị nói:

— Vậy thì về phòng ngủ của trò ngay. Những ngày này mà đi lang thang trong những hành lang tối thì không an toàn chút nào đâu.

— Chứ còn anh…

Ron cự lại, nhưng Percy đứng ưỡn ngực ra mà nói:

— Tôi là Huynh trưởng. Không có cái gì dám tấn công tôi hết.

Một giọng nói chợt vang lên đằng sau Ron và Harry. Tụi nó quay lại và thấy Malfoy đang đi tới. Đây là lần đầu tiên trong đời mà Harry cảm thấy mừng khi gặp Malfoy.

Malfoy ngó hai đứa nó, lè nhè:

— Tụi bây đây rồi. Suốt từ nãy giờ hai đứa bây ở lỳ trong Đại Sảnh đường mà ngốn hả? Tao đang đi kiếm tụi bây đây, có cái này hay lắm tao muốn cho tụi bây coi.

Malfoy liếc Percy một cách khinh miệt:

— Anh làm gì ở đây hả, Weasley?

Percy nổi khùng:

— Trò phải biết tôn trọng một Huynh trưởng chứ! Tôi không thích thái độ của trò chút nào hết!

Malfoy cười khinh khỉnh và ra dấu cho Harry cùng Ron đi theo nó.

Harry suýt mở miệng xin lỗi Percy, may mà tự kiềm chế mình. Nó và Ron vội vã đi teo Malfoy. Khi quẹo qua một hành lang khác, Malfoy nói:

— Thằng Peter Weasley đó…

Ron tự động sửa ngay:

— Percy.

Malfoy nạt:

— Tên gì cũng kệ xác! Tao nhận thấy dạo này thằng đó cứ rình rập quanh đây. Mà tao cá với tụi bây là tao biết nó muốn gì. Nó tưởng nó tài lanh chỉ một tay mà bắt được Người kế vị Slytherin à?

Malfoy cười nhạo báng. Harry và Ron liếc nhìn nhau hồi hộp.

Malfoy chợt dừng lại trước một bức tường đá trơ trụi ẩm ướt. Nó hỏi Harry:

— Mật khẩu mới là gì ta?

Harry á khẩu:

— Ơ…

Malfoy không thèm bận tâm đến tiếng ú ớ của Harry (lúc này đã biến hình thành Goyle). Nó đã nhớ ra được mật khẩu:

— À, nhớ rồi… Máu trong!

Cánh cửa đá ẩn trong bức tường mở ra. Malfoy bước thẳng vào trong, Harry và Ron bước theo nó.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin là một căn phòng dài, thấp, nằm ngầm dưới đất, tường đá nhô, trần cũng lát đá, treo từng chuỗi đèn tròn tỏa ánh sáng xanh lợt lạt. Một ngọn lửa đang reo tí tách trong một cái lò sưởi được chạm trổ công phu, hắt bóng vài đứa nhà Slytherin ngồi trên ghế tựa lưng cao vây quanh nó.

Malfoy dẫn Harry và Ron đến một cặp ghế trống cách xa lò sưởi, bảo với hai đứa:

— Tụi bây chờ ở đây. Tao sẽ đi lấy cho tụi bây coi — Ba tao vừa mới gởi tới…

Malfoy trở lại, tay nó cầm một cái gì giống như một mẩu báo cắt rời.

Harry và Ron ngồi xuống ghế, hoang mang không biết Percy sẽ cho mình coi cái gì, trong khi cố gắng hết sức ra bộ thoải mái như đang ở nhà mình.

Chỉ một lát sau, Malfoy trở lại, tay nó cầm một cái gì đó giống như một mẩu báo cắt rời. Nó chìa mẩu bảo ra ngay trước mũi Ron, và bảo:

— Cho tụi bây tha hồ cười.

Harry thấy mắt Ron trợn lên sửng sốt, ráng đọc mẩu báo thật nhanh, cố cười khì một cái, rồi đưa bài báo cho Harry. Bài báo ấy được cắt ra từ tờ Nhật Báo Tiên Tri, có nội dung như sau:

CUỘC THẨM TRA Ở BỘ PHÁP THUẬT

Hôm nay ông Arthur Weasley, trưởng phòng Dùng sai Chế tác của Muggle, bị phạt 50 Galleons vì đã phù phép một chiếc xe hơi Muggle.

Ông Lucius Malfoy, ủy viên Hội đồng Quản trị trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, nơi chiếc xe bị phù phép đã gây ra tai nạn hồi đầu niên học này, kêu gọi ông Weasley từ chức.

Ông Lucius Malfoy nói với phóng viên bổn báo: “Weasley đã gây tai tiếng cho Bộ Pháp Thuật. Ông ấy rõ ràng là không thích hợp để thực thi luật lệ của chúng ta, và do đó đạo luật Bảo vệ Muggle khôi hài của ông ta nên cho loại bỏ ngay tức thì.”

Chúng tôi không tiếp xúc được ông Weasley để nghe ý kiến của ông, nhưng bà vợ ông thì nói phái viên bổn báo rằng hãy cút xéo ngay kẻo bà thả ma xó trong nhà ra!

Khi Harry đưa trả lại mẩu báo, Malfoy sốt ruột hỏi:

— Sao? Tụi bây thấy vui không?

Harry thẫn thờ nhe răng:

— Hì hì.