Lão phù thủy nói bằng một giọng mong manh:
— Mời vào.
Cửa mở ra, một nam sinh độ mười sáu tuổi bước vào, giở chiếc nón phù thủy chóp nhọn ra, trên ngực áo cậu là phù hiệu Huynh trưởng lấp lánh. Cậu thiếu niên này cao hơn Harry, nhưng giống Harry ở mái tóc đen tuyền.
Ông hiệu trưởng nói:
— À, Riddle.
Trông Riddle có cẻ căng thẳng:
— Thưa giáo sư Dippet, thầy cho gọi con ạ?
Thầy Dippet bảo:
— Con ngồi xuống đi. Thầy vừa mới đọc xong bức thư con gởi cho thầy.
Riddle thốt lên:
— A!
Thầy Dippet ân cần:
— Con trai của ta à, có lẽ ta không thể để cho con ở trường trong suốt mùa hè này được. Chắc là con muốn về nhà để nghỉ lễ chứ?
Riddle đáp ngay:
— Thưa thầy không ạ. Con rất muốn ở lại trường Hogwarts hơn là trở về chỗ… chỗ… đó.
Thầy Dippet có vẻ tò mò:
— Con về trại mồ côi của dân Muggle vào những ngày nghỉ phải không?
Riddle hơi đỏ mặt:
— Thưa thầy vâng ạ.
— Cha mẹ con là dân Muggle à?
— Thưa, cha con là Muggle. Mẹ con là phù thủy.
— Thế… cha mẹ của con…
— Thưa thầy, mẹ con mất sau khi sinh con, chỉ kịp đặt tên con là Tom, theo tên của ba con, và Marvolo, theo tên ông nội con. Những người ở Cô nhi viện kể cho con nghe như vậy.
Thầy Dippet chắt lưỡi tỏ ra thông cảm. Ông thở dài:
— Tom à, có thể có sự sắp xếp đặc biệt cho con, nhưng vấn đề là trong hoàn cảnh hiện nay…
— Thưa thầy, có phải thầy muốn nói đến những vụ tấn công?
Nghe Riddle nói, tim Harry thót một cái. Nó nhích tới gần hơn, như sợ mình bỏ sót điều gì.
Thầy hiệu trưởng nói:
— Đúng vậy. Con trai của ta à, con phải thấy rằng ta mà cho phép con ở lại lâu đài sau khi niên học kết thúc thì quả là dại. Đặc biệt là với những bi kịch vừa xảy ra gần đây… Cái chết của cô gái đó… Con cứ về trại mồ côi thì an toàn hơn. Thực ra, Bộ Pháp Thuật còn đang tính đến chuyện đóng cửa trường Hogwarts nữa kia. Chúng ta cũng gần xác định được… ờ… nguyên nhân của mấy chuyện không hay đó…
Đôi mắt Riddle mở to.
— Thưa thầy, nếu bắt được người nào đó… thì chắc mọi chuyện sẽ chấm dứt…
Thầy Dippet thốt lên một tiếng kêu hơi chói tai:
— Con nói gì?
Thầy ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế cao hỏi tới:
— Riddle, có phải con có biết điều gì đó về những vụ tấn công?
Riddle nhanh nhảu đáp nhanh:
— Thưa thầy, không ạ.
Harry tin là cái tiếng “không” đó cũng giống như tiếng “không” mà nó đã trả lời cụ Dumbledore.
Thầy Dippet lại ngả lưng ra ghế, hơi thất vọng:
— Con đi về được rồi đó, Tom.
Riddle đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Harry đi theo nó.
Cả hai đi xuống bằng chiếc cầu thang cuốn xoắn trôn ốc, chui ra khỏi bức tượng đầu thú, đi vào một hành lang tối om. Riddle dừng bước. Harry cũng đứng lại, quan sát Riddle. Nó có thể đoan chắc là Riddle đang suy nghĩ dữ dội. Nó cắn chặt môi, trán nhăn lại vô số nếp.
Thế rồi, như thể đã quyết định xong, Riddle vội vã phóng đi. Harry cũng lặng lẽ bám gót. Cả hai không gặp ai hết cho tới khi đến lối vào Đại Sảnh đường. Ở đó, phía cầu thang cẩm thạch, có một phù thủy cao lớn, tóc râu xum xuê màu nâu vàng, đang cất tiếng gọi Riddle:
— Tom, khuya khoắt như vầy mà trò còn đi lang thang hả, làm gì ở đây vậy?
Harry tròn mắt nhìn vị phù thủy này. Không thể ai khác hơn cụ Dumbledore hồi năm mươi năm về trước.
Riddle đáp:
— Thưa thầy, con có chút việc cần gặp thầy hiệu trưởng ạ.
— Thôi, đi ngủ đi.
Thầy Dumbledore nói, ánh mắt thầy nhìn Riddle đúng y như cái nhìn soi mói mà Harry biết quá rõ. Thầy bảo:
— Tốt nhất là đừng có đi lung tung trong hành lang vào những ngày này. Không nên, từ khi…
Thầy thở dài nặng nề, chúc Riddle ngủ ngon, rồi sải bước chân bỏ đi. Riddle nhìn theo thầy đi khuất và rồi, quay mình thật nhanh, cắm đầu đi thẳng xuống những bậc thang bằng đá dẫn tối tầng hầm. Harry vẫn bám sát sau lưng.
Nhưng Harry hơi thất vọng, vì Riddle không dẫn nó vô một hành lang bí mật hay một địa đạo ẩn tích nào cả, mà lại vô chính cái tầng hầm nó vẫn thường học môn Độc dược với giáo sư Snape. Những ngọn đuốc không được thắp, tối om om, và khi Riddle khép cánh cửa lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ, thì Harry chỉ còn có thể nhìn thấy Riddle đứng yên lặng canh bên cánh cửa, đăm đăm nhìn qua khe hở ra lối đi bên ngoài.
Harry có cảm tưởng như Riddle đứng đó ít nhất cũng cả tiếng đồng hồ. Tất cả những gì nó quan sát được chỉ là hình bóng của Riddle bên cánh cửa, đăm đăm nhìn qua kẽ hở, chờ đợi như một bức tượng đá. Vừa đúng lúc Harry hết mong chờ điều gì nữa và bắt đầu muốn trở về với thời hiện tại, thì nó nghe có tiếng cái gì đó di chuyển bên kia cánh cửa.
Có ai đó đang bò dọc hành lang. Harry nghe rõ người nào đó đang bò ngang qua căn phòng dưới hầm mà Riddle và nó đang núp. Như một cái bóng lặng lẽ, Riddle lách mình qua cánh cửa, và Harry làm theo y như vậy. Quên mất là tiếng nói hay âm thanh nó gây ra không hề bị người trong quá khứ nghe, Harry cũng rón rén đi sau lưng Riddle.
Cả hai lần theo tiếng bước chân trong khoảng năm phút, rồi Riddle thình lình đứng lại, đầu nghiêng về hướng vừa phát ra tiếng động mới. Harry nghe tiếng cánh cửa kẹt mở. Rồi tiếng của một người nào đó nói bằng giọng thì thầm khàn khàn:
— Đi thôi… tao đem mày ra khỏi chỗ này nha… Đi đi… Vô hộp đi…
Harry nghe giọng nói sao mà quen thuộc quá…
Riddle bỗng nhiên nhảy lùi vô góc quanh. Harry cũng lùi lại đằng sau nó. Một thằng bé tướng tá khổng lồ đang cúi lom khom trước một cánh cửa, bên cạnh là một cái hộp cũng thuộc loại khổng lồ.
“Chào Rubeus Hagrid.”
Riddle lên tiếng, giọng sắc lạnh:
— Chào Rubeus Hagrid.
Thằng bé khổng lồ đóng sập cánh cửa, đứng thẳng lên:
— Anh làm gì ở đây hả anh Tom?
Riddle bước đến gần hơn, nghiêm giọng nói:
— Đành kết thúc thôi. Tôi phải đem nộp trò cho thầy hiệu trưởng thôi, Rubeus à. người ta sẽ đóng cửa trường Hogwarts mất, nếu các cuộc tấn công tiếp tục diễn ra.
— Anh nói gì…
— Tôi nghĩ trò không có ý định giết ai hết. Nhưng mấy con quái vật không phải là những con thú ngoan lắm. Chắc là trò chỉ thả nó ra để chúng vận động chút đỉnh, và chúng…
Thằng bé khổng lồ lùi lại, dựa lưng sát tường la lên: