— Đừng nhốt tôi vô ngục Azkaban.
Người bước vào căn chòi của lão Hagrid lúc này không ai khác hơn là ông Lucius Malfoy…
Ông Fudge chưa kịp đáp lại thì vang lên tiếng gõ khác trên cánh cửa. Cụ Dumbledore bước ra mở cửa. Ngay lúc ấy Harry bị Ron thúc một cú mạnh vô hông đau điếng, đến nỗi nó suýt bật ra tiếng rên.
Người bước vào căn chòi của lão Hagrid lúc này không ai khác hơn là ông Lucius Malfoy, trong tấm áo khoác đi đường màu đen và dài, và trên mặt vẫn luôn khinh khỉnh một nụ cười lạnh nhạt. Con Fang bắt đầu gầm gừ.
Ông Lucius gật gù:
— Ông đã có mặt rồi hả, ông Fudge? Tốt, tốt đấy…
Lão Hagrid nổi giận:
— Ông tới đây làm gì hả? Cút ra khỏi nhà tôi!
Lucius Malfoy cười nhếch mép khi nhìn quanh căn chòi:
— Ông bạn thân mến, xin hãy tin lời tôi, tôi không hề có hứng thú chút nào để viếng thăm cái… ờ… cái mà ông gọi là nhà đây hả? Chẳng qua tôi ghé qua trường và được biết là ông hiệu trưởng đang ở đây.
Cụ Dumbledore hỏi:
— Chính xác là ông cần gì nơi tôi, ông Malfoy?
Tuy giọng nói của cụ Dumbledore nghe lịch sự, nhưng ngọn lửa trong mắt cụ vẫn bừng bừng.
Ông Malfoy làm ra vẻ uể oải rút ra một cuộn giấy da khá dài:
— Chuyện tệ lắm, ông Dumbledore à. Nhưng Ban quản trị nhà trường cảm thấy đã đến lúc ông nên tránh qua một bên. Đây là Lệnh Đình chỉ Công tác. Ông có thể tìm thấy có đủ 12 chữ ký trong này. Tôi e rằng ông đang mất đi sự sáng suốt. Cho đến giờ đã có bao nhiêu cuộc tấn công ở trường rồi? Nội trưa nay đã có thêm hai cuộc tấn công nữa, đúng không? Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn học sinh con nhà Muggle nào trong trường Hogwarts nữa, và ông ắt biết đó là một mất mát lớn lao như thế nào đối với nhà trường chúng ta chứ?
Ông Fudge có vẻ hoảng sợ:
— Ôi, ông Malfoy, coi đây, thế này… cụ Dumbledore bị đình chỉ công tác thì… không, không… Lúc này tôi thực tình không muốn điều đó…
Ông Malfoy nói một cách êm ái:
— Sự chỉ định — hay đình chỉ — chức vụ hiệu trưởng là chuyện của Ban quản trị nhà trường, ông Fudge à. Và ông Dumbledore đây đã không thể làm được gì để ngăn chặn những cuộc tấn công học sinh trong trường…
Ông Fudge, mồ hôi đã rịn lấm tấm quanh miệng, vẫn cố gắng trình bày:
— Thưa ông Malfoy, như thế này, nếu cụ Dumbledore mà không thể ngăn chặn được những cuộc tấn công, thì ai có thể làm bây giờ?
— Chuyện đó còn coi lại.
Ông Malfoy mỉm một nụ cười khó ưa, kết thúc:
— Cả mười hai người chúng tôi đã biểu quyết rồi.
Lão Hagrid đứng phắt dậy, cái đầu to lớn bù xù tóc đen của lão gần đụng trần nhà:
— Vậy chứ trước khi họ đồng ý, ông đã tống cho họ bao nhiêu lời dọa dẫm mua chuộc hả, ông Malfoy?
Ông Malfoy vẫn ngạo nghễ:
— Chà, chà, ông coi chừng đó, cơn giận của ông chỉ tổ đem lại cho ông thêm nhiều rắc rối trong thời buổi này mà thôi. Tôi khuyên ông không nên quát thét vào mặt những viên cai ngục Azkaban cái kiểu đó. Họ không thích như vậy tí nào đâu.
Lão Hagrid gào lên, làm con Fang rúm người run rẩy:
— Ông không thể đuổi cụ Dumbledore! Cụ mà ra khỏi trường thì những người xuất thân con nhà Muggle sẽ không còn cơ hội sống sót. Họ sẽ bị giết liền cho coi!
Cụ Dumbledore nói gọn:
— Bình tĩnh, bác Hagrid.
Cụ nhìn ông Malfoy:
— Nếu Ban quản trị muốn gạt tôi ra, thì đương nhiên tôi sẽ bước qua một bên…
Ông Fudge lắp bắp:
— Nh… nhưng…
Lão Hagrid hét:
— KHÔNG!
Cụ Dumbledore dứt đôi mắt xanh thẳm sáng quắc của cụ khỏi đôi mắt xám lạnh lùng của ông Malfoy:
— Tuy nhiên…
Cụ Dumbledore nói tiếp, từng tiếng rõ ràng để cho không ai có thể bỏ sót một từ nào:
— … các người sẽ thấy là ta chỉ thực sự rời khỏi trường khi không còn ai ở đây trung thành với ta. Các người cũng sẽ nhận thấy kẻ nào cần tìm kiếm sự giúp đỡ thì luôn luôn tìm được sự giúp đỡ đó ở ngay tại trường Hogwarts này.
Đúng lúc đó Harry hầu như tin chắc là ánh mắt sáng quắc của cụ Dumbledore quét qua góc phòng nơi nó và Ron đang trốn.
Ông Malfoy nghiêng mình nói:
— Thật đáng khâm phục. Tất cả chúng tôi sẽ… ờ… nhớ tiếc… cách điều hành rất… ơ… cá biệt của ông, ông Dumbledore à, vả chỉ mong người kế nhiệm ông sẽ nỗ lực ngăn chặn… các vụ… giết chóc…
Ông Malfoy bước tới cửa, mở cửa và nghiêng mình tiễn cụ Dumbledore ra ngoài.
Ông Fudge, loay hoay với cái nón của ông, đợi lão Hagrid đi trước. Nhưng lão Hagrid vẫn đứng lỳ, hít một hơi thở sâu, và nói hết sức thận trọng:
— Nếu có ai muốn tìm ra điều gì liên quan đến những vụ này, người đó chỉ cần đi theo những con nhền nhện. Chúng sẽ dẫn đi đúng đường! Đó là tất cả những gì ta cần nói.
Ông Fudge trợn mắt nhìn lão Hagrid, hết sức ngạc nhiên. Lão Hagrid nói:
— Xong rồi, tôi đi đây.
Lão cầm lên cái áo khoác bằng lông chuột chũi của ông. Nhưng khi sắp bước theo ông Fudge ra khỏi cửa thì lão lại đứng khựng một lần nữa và nói to:
— Trong lúc tôi không có ở nhà thì cần có ai đó cho con Fang ăn uống.
Cánh cửa mở ra rồi đóng mạnh lại. Ron và Harry kéo tấm Aùo khoác Tàng hình ra. Ron nói bằng giọng khàn khàn:
— Bây giờ tụi mình khốn đốn tới nơi rồi. Chẳng còn thầy Dumbledore để bảo vệ dạy dỗ mình nữa. Chắc là họ sẽ đóng cửa trường ngay tối nay thôi. Không có thầy Dumbledore thì dám mỗi ngày có một cuộc tấn công lắm.
Con Fang bắt đầu tru lên thảm thiết và cào cào vào cánh cửa đóng kín.
Chương 15: ARAGOG
Mùa hè đang len lén trườn qua những khoảnh sân quanh tòa lâu đài; nền trời và mặt hồ đều đã đổi sang màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng. Trong các nhà lồng kính, hoa bắt đầu nở rộ, cái nào cái nấy to bằng cái bắp cải. Nhưng cảnh trí bên ngoài cửa sổ lâu đài ấy, một khi đã vắng hình bóng lão Hagrid sải bước đi trong sân trường, với con chó Fang bám theo sát gót, thì vẫn chẳng làm cho Harry vui được như trước nữa. Thực ra, tình cảnh bên trong lâu đài cũng không khá gì hơn, mọi thứ giờ đây bỗng trở nên rối rắm trầm trọng.
Harry và Ron cố tìm cách đi thăm Hermione nhiều lần, nhưng bầy giờ khách khứa đã bị cấm lai vãng đến gần bệnh thất. Qua khe hở của phòng cách ly bệnh nhân, bà Pomfrey nghiêm nghị bảo chúng:
— Phải tránh tạo cơ hội để mấy chuyện nguy hiểm lại diễn ra. Ta rất tiếc, nhưng mà không thể được. Bất cứ lúc nào kẻ tấn công cũng có thể quay trở lại để kết thúc mạng sống của những người nằm đây…