Harry vỗ lên vai Ron, chỉ xuống mặt cỏ: có hai con nhện lẻ đang vội vã chạy trốn ánh sáng của ngọn đèn cây đũa phép, chúng lẩn vào sau một gốc cây.
Ron thở dài, như thể đành chịu thua điều tồi tệ nhất:
— Thôi được. Mình sẵn sàng rồi. Tụi mình đi thôi!
Vậy là cả bọn tiến vào rừng, Fang chạy loanh quanh, hít hửi đánh hơi những gốc cây và đám lá. Nhờ ánh sáng của ngọn đèn cây đũa phép, tụi nó lần theo được dấu của bầy nhện di chuyển dọc theo lối đi. Hai đứa đi theo lũ nhện có đến hai mươi phút, không nói năng gì, chỉ chăm chú lắng nghe động tĩnh, nhưng chúng cũng chẳng nghe thấy gì khác hơn tiếng cành khô gãy và tiếng lá xào xạc.
Càng đi sâu vô trong rừng, cây cối càng trở nên rậm rạp hơn.
Càng đi sâu vô trong rừng, cây cối càng trở nên rậm rạp hơn, đến nỗi không còn thấy được cả những ngôi sao chi chít trên bầu trời phía trên cao. Chỉ còn lại ánh sáng duy nhất giữa biển đêm đen mênh mông là ngọn đèn ở đầu cây đũa phép của Harry. Qua ánh sáng đó, chúng thấy mấy con nhện dẫn đường đã bắt đầu rẽ lối mòn.
Harry dừng bước, cố gắng tìm hiểu xem chỗ mà lũ nhện đang tới là đâu, nhưng xung quanh, ngoài vùng ánh sáng nhỏ nhoi của ngọn đèn đầu cây đũa phép, là một vùng hoàn toàn đen đặc. Lần trước Harry cũng không đi vô rừng sâu dữ như lần này. Nó còn nhớ rất rõ lần đó, cũng ở trong chính khu rừng này, lão Hagrid đã khuyên nó đừng bao giờ rời bỏ lối đi. Nhưng giờ đây lão Hagrid đang ở cách xa nó hàng dặm, có lẽ đang bị nhốt trong nhà tù phù thủy Azkaban. Và những lời cuối của lão dặn dò Harry chỉ vỏn vẹn là hãy theo dấu những con nhện.
Có cái gì đó ẩm ướt chạm vào tay Harry khiến nó giật mình nhảy lùi ra sau, dẫm phải chân Ron. Nhưng hóa ra đó chỉ là mõm của con Fang.
Harry nói với Ron:
— Bồ thấy sao?
Nó chỉ có thể nhận ra ánh mắt của Ron phản chiếu ánh sáng leo lét của ngọn đèn cây đũa phép, chứ cũng khó mà nhìn thấy cả gương mặt bạn. Ron nói chán ngán:
— Thì đằng nào tụi mình cũng đã tới tận đây rồi.
Thì tới luôn. Cả bọn lại tiếp tục đi theo những cái bóng chập chờn của lũ nhện, tiến vào sâu hơn nữa trong khu rừng. Lúc này không thể đi nhanh được, vì trong bóng đêm, những gốc cây và rễ cây lồi lên trên mặt đất làm con đường chúng đi trở nên hết sức gồ ghề trắc trở. Harry cảm nhận được hơi thở nóng hổi của con Fang phà vào bàn tay. Và cứ đi được một chút cả đám lại phải dừng lại để quơ đèn nhìn xem lũ nhện đã đi tới đâu.
Có vẻ như tụi nhỏ đã đi như vậy ít nhất là nửa tiếng đồng hồ. Áo chùng móc vô bụi gai và những cành cây thấp là xà. Một lát sau chúng nhận thấy mặt đất hình như đổ dốc, mặc dù cây cối vẫn mọc khít rịt không thay đổi.
Bỗng nhiên con Fang phát ra một tiếng sủa lớn, âm vang, làm cho cả Ron và Harry hết hồn, thiếu điều vuột hết da.
Ron la to:
— Cái gì vậy?
Nó cố nhìn thủng màn đêm đen đặc chung quanh, tay túm chặt cùi chỏ Harry.
Harry thở mạnh:
— Có cái gì đó di chuyển xung quanh đây… Lắng nghe đi… Hình như có cái gì đó lớn lắm…
Cả hai đứa lắng nghe. Đâu đó bên cánh phải, có một vật gì to lớn lắm đang bẻ gãy cành lá để mở đường qua khu rừng.
Ron lảm nhảm không thôi:
— Ôi, thôi, thôi rồi, thôi rồi…
Harry nổi điên lên gắt:
— Im đi! Nó nghe thấy bồ bây giờ.
— Nghe tiếng mình hả? — giọng Ron the thé một cách bất thường. — Nó nghe tiếng con Fang trước rồi còn đâu!
Bóng tối dường như đè lên cả tròng mắt của hai đứa nhỏ khi cả hai cứ đứng trân ra, mắt mở thao láo, chờ đợi, hoảng sợ. Có một tiếng gầm gừ rất lạ nổi lên, rồi lại lặng trang.
Harry hỏi:
— Bồ nghĩ coi nó sắp làm gì?
Ron nói:
— Chắc nó sắp sửa nhảy chồm lên mình.
Hai đứa sợ quá, run lập cập, chỉ biết chờ đợi chứ không dám nhúc nhích gì nữa.
Rồi Harry lại thì thầm hỏi:
— Bồ nghĩ coi nó bỏ đi chưa?
— Ai mà biết!
Lúc đó, bỗng dưng bên phải tụi nó sáng lòa ánh đèn pha, đặc biệt trong bóng đêm đen thui ánh sáng càng lóa mắt, đến nỗi cả Harry và Ron đều bất giác giơ tay lên ngang trán để che mắt. Con Fang tru lên và co giò chạy trốn, nhưng bị kẹt vô mấy bụi gai nên càng tru lên thảm thiết hơn.
— Harry!
Tiếng Ron hét lên, giọng nó vỡ ra trong tiếng thở phào:
— Harry ơi, chiếc xe của mình đây mà!
— Cái gì?
— Tới coi nè!
Harry lao theo Ron về phía phát ra luồng sáng, trượt chân, vấp váp, suýt ngã lăn, nhưng ngay sau đó hai đứa thấy hiện ra trước mắt một trảng rừng trống.
Chiếc xe của ông Weasley đang nằm chơ vơ ở đó…
Chiếc xe của ông Weasley đang nằm chơ vơ ở đó, dưới một vòm cành lá rậm rạp, đèn pha ở đầu xe đang chiếu sáng. Ron há hốc miệng đi về phía chiếc xe, chiếc xe cũng nhích từ từ về phía Ron, y chang một con chó khổng lồ đang mừng chủ.
Ron mừng lắm, sung sướng đi quanh chiếc xe, xuýt xoa:
— Nó vẫn nằm đây từ hồi đó cho tới giờ! Coi kìa! Rừng rú đã biến nó thành xe hoang rồi…
Hai bên hông xe bị trầy trụa và bê bết bùn sình. Rõ ràng là nó cũng đã tự một mình bươn chải loanh quanh khu rừng. Fang không có vẻ gì khoái chiếc xe lắm. Nó cố gắng bám sát chân Harry, và Harry cảm thấy được con chó đang run cầy sấy. Từ từ thở chậm lại, Harry cất cây đũa phép của nó vô túi áo.
Ron dựa vào chiếc xe, bàn tay đập nhẹ lên thùng xe như vỗ về:
— Vậy mà tụi mình cứ tưởng nó sắp tấn công tụi mình chớ! Lâu nay mình cứ thắc mắc không biết chiếc xe biến đi đâu!
Harry nheo mắt tìm kiếm trong vùng ánh sáng mà đèn pha chiếc xe hơi soi rọi, xem có dấu vết gì của mấy con nhện nữa không? Nhưng lũ nhện đã cuống cuồng chạy biến ra khỏi vùng ánh sáng của đèn pha.
Harry nói:
— Tụi mình lạc mất dấu vết rồi. Thôi, đi tìm lũ nhện đi.
Nhưng Ron không đáp. Nó thậm chí không nhúc nhích, mắt cứ trừng trừng ngó một điểm nào đó ngay đằng sau Harry, hơi lơ lửng một chút phía trên cao. Bộ mặt nó xạm đi vì nỗi kinh hoàng.
Harry thậm chí không đủ thời gian để quay lại để coi đó là cái gì. Một tiếng “cách” thiệt to vang lên và nó bỗng cảm thấy có cái gì đó vừa dài vừa lông lá quắp ngang thân, nhấc nó lên khỏi mặt đất, khiến nó bị treo lơ lửng trên không, mặt ngó xuống đất. Harry hoảng sợ, ra sức vùng vẫy, nhưng nó lại nghe thêm một tiếng “cách” nữa, và thấy hai chân của Ron cũng bị giở hỏng khỏi mặt đất luôn. Con Fang rên rỉ và tru lên thống thiết. Trong nháy mắt, Harry bị cuốn đi vào tuốt trong rừng sâu.