— Vậy hả? Thế ông đã ngăn chặn được cuộc tấn công chưa? Đã bắt được thủ phạm chưa?
Cụ Dumbledore đáp với một nụ cười:
— Chúng tôi đã làm xong.
Giọng ông Malfoy đanh lại:
— Sao? Là ai vậy?
Cụ Dumbledore bình thản nói:
— Cũng vẫn người đó, như lần trước, ông Malfoy à. Chỉ có điều lần này, Chúa tể Hắc ám Voldermort đã mượn tay người khác hành động thôi. Bằng cuốn nhật ký này.
Cụ Dumbledore giơ lên cuốn sổ nhỏ bị lủng một lỗ to ở chính giữa. Cụ chăm chú quan sát phản ứng của ông Malfoy. Nhưng Harry thì lại chú ý Dobby.
Con gia tinh đang làm một cử chỉ rất ư quái dị. Đôi mắt to lồ lộ của nó nhìn chằm chằm Harry đầy ngụ ý, tay nó cứ chỉ hết quyển nhật ký rồi đến ông Malfoy, rồi tự đấm mạnh vào đầu bằng nắm tay của mình.
Ông Malfoy chậm rãi nói từng tiếng với cụ Dumbledore:
— Ta hiểu rồi…
Cụ Dumbledore vẫn nhìn thẳng vào mắt ông Malfoy, giọng đều đều:
— Một kế hoạch khôn khéo lắm. Bởi vì nếu Harry đây, và Ron bạn nó, không phát hiện ra quyển nhật ký, thì có lẽ Ginny sẽ phải lãnh chịu tất cả mọi tội lỗi. Sẽ không có ai có thể chứng minh nổi là cô bé đã hành động một cách vô ý thức, mà chẳng qua chỉ là do kẻ khác mê hoặc sai khiến…
Ông Malfoy không nói gì. Bộ mặt ông bỗng dưng trơ ra như đeo mặt nạ.
Cụ Dumbledore tiếp tục:
— Và thử tưởng tượng coi, khi ấy thì điều gì có thể xảy ra nào?… Gia đình Weasley là một trong những gia đình thuần chủng xuất sắc nhất trong thế giới phù thủy chúng ta. Thử tưởng tượng đến tác hại và hậu quả sẽ ra sao đối với Arthur Weasley và Đạo luật Bảo vệ dân Muggle của ông, một khi chính con gái của ông bị phát giác là kẻ đã tấn công và giết những học sinh xuất thân trong gia đình Muggle… Rất may là quyển nhật ký đã được phát hiện, và ký ức của Tom Riddle đã bị xóa sạch. Nếu không thì ai mà biết được hậu quả sẽ tai hại đến nhường nào…
Ông Malfoy buộc phải lên tiếng với cái giọng cái cứng ngắc:
— Quả là rất may!
Giọng ông ta rít qua kẽ răng nghiến chặt.
Đằng sau ông ta, Dobby vẫn tiếp tục chỉ chỏ vào quyển nhật ký, rồi chỉ vào ông Malfoy, rồi tự đấm vào đầu mình…
Và Harry chợt hiểu ra. Nó gật đầu ra hiệu cho Dobby. Con gia tinh bèn lùi vào góc phòng, tự véo tai mình để trừng phạt.
Harry lên tiếng hỏi:
— Thưa ông Malfoy, ông có muốn biết vì sao mà Ginny có được quyển nhật ký đó không?
Ông Malfoy ngoảnh đầu nhìn Harry. Ông đáp lạnh lùng:
— Làm sao ta có thể biết được bằng cách nào con nhỏ ngu ngốc đó có được cuốn nhật ký ấy chớ?
Harry nói:
— Ông biết chứ, bởi vì chính ông đưa cho Ginny mà. Trong tiệm sách Phú Quí và Cơ Hàn ấy. Ông đã giả đò cầm cuốn sách giáo khoa môn Biến của Ginny lên chê bai này nọ, rồi thừa lúc đó nhét cuốn nhật ký vô, đúng không?
Bàn tay trắng nhách của ông Malfoy nắm chặt rồi mở ra. Ông rít lên:
— Bằng chứng đâu?
Cụ Dumbledore quay sang mỉm cười với Harry:
— Chà, không ai có thể chứng minh được chuyện như vậy đâu. Nhất là bây giờ Tom Riddle đã bị xóa khỏi quyển sách rồi. Tuy nhiên, tôi có lời khuyên ông, ông Malfoy à: không nên đưa ra thêm những món đồ khác của Chúa tể Hắc ám Voldermort nữa. Nếu có thêm bất cứ món gì của hắn mà rơi vào tay những học sinh ngây thơ vô tội, thì tôi nghĩ ông Arthur Weasley chắc chắn sẽ truy ra được nguồn gốc mấy món đó là xuất phát từ ông…
Ông Malfoy đứng lặng mất một lúc. Harry nhìn thấy rõ ràng bàn tay phải của ông ta vặn vẹo như thể ông ta rất, rất, rất muốn rút cây đũa phép của mình ra. Nhưng thay vì làm vậy, ông quay sang quát nạt con gia tinh của mình:
— Đi thôi, Dobby!
Ông Malfoy vặn nắm đấm cửa, mở ra, và con gia tinh líu ríu chạy theo chân, bị ông tống cho một đá văng qua khung cửa. Cụ Dumbledore và Harry đều nghe thấy tiếng con gia tinh rên la đau đớn khi lết dọc suốt hành lang.
Harry đứng trân ra suy nghĩ một lúc. Rồi một ý tưởng “vĩ đại” đột nhiên hiện ra trong óc nó.
Nó hối hả nói với cụ Dumbledore:
— Thưa thầy, xin thầy cho phép con đem trả cuốn nhật ký đó cho ông Malfoy.
Cụ Dumbledore điềm nhiên đáp:
— Đương nhiên là được chứ, Harry. Nhưng mà mau chân lẹ tay lên. Con không nhớ bữa tiệc đang đợi con sao?
Harry chụp ngay cuốn nhật ký trên bàn và phóng như mũi tên ra khỏi văn phòng. Nó vẫn còn nghe văng vẳng tiếng rên la vì đau đớn của Dobby, lúc này đang vòng qua một góc cuối hành lang. Harry vội vàng cởi một chiếc giày của mình ra, lật đật tháo chiếc vớ dơ hầy khỏi chân, và nhét cuốn nhật ký vô trong chiếc vớ. Vừa làm Harry vừa tự hỏi không biết âm mưu của nó liệu có thành công không? Nó cắm đầu cắm cổ chạy xuống hành lang tối thui.
May sao Harry bắt kịp ông Malfoy và Dobby ở đầu cầu thang. Nó vừa ghìm chân đứng lại, vừa thở hổn hển, nói:
— Ông Malfoy, cháu có cái này gởi trả ông…
Vừa nói, Harry vừa giúi cuốn nhật ký vô tay ông Malfoy.
— Cái gì?
Ông Malfoy kéo tuột chiếc vớ ra, quăng qua một bên, rồi giận dữ nhìn hết cuốn nhật ký đến Harry. Ông nói ngọt ngào:
— Mày rồi đây cũng sẽ đi tới một kết cục đau đớn như cha mẹ mày thôi, Harry Potter à. Cha mẹ mày cũng là những đứa ngu ngốc ưa xen vô chuyện của người khác y như mày vậy.
Nhưng Dobby không thèm nhúc nhích. Con quỷ lùn này đang mân mê chiếc vớ cũ dơ hết chỗ nói của Harry trong tay, ngắm nghía chiếc vớ như thể đó là một báu vật vô giá trên đời.
— Ông chủ tặng cho Dobby một chiếc vớ!
Con quỷ lùn Dobby thốt lên trong sự kinh ngạc.
— Ông chủ đã ban cho Dobby.
Ông Malfoy nạt:
— Cái gì? Mày vừa nói cái gì?
Dobby nói bằng một cái giọng “không tin được dù đó là sự thật”.
— Dobby được cho một chiếc vớ! Ông chủ đã liệng nó, và Dobby đã bắt được. Như vậy là Dobby… Dobby được tự do!
Ông Malfoy đứng chết trân, ngó trừng trừng con gia tinh — giờ đã là cựu gia tinh của ông. Rồi ông quay lại, xông tới Harry:
— Mày làm tao mất đi một đầy tớ rồi, thằng oắt con!
Nhưng Dobby hét lên:
— Ông không được đụng tới Harry Potter!
Một tiếng nổ to vang lên, ông Malfoy bị văng ngược ra sau, té lăn xuống các bậc thang, lộn ba vòng, cuối cùng nằm thành một đống xộc xệch dưới chân cầu thang. Ông đứng dậy, mặt mày bầm tím. Ông rút cây đũa phép ra. nhưng Dobby đã giơ lên một ngón tay dài, đe dọa: