Vê-te dòng dõi người Nga, to ngang và đồ sộ hơn anh chàng gốc Phi-châu có vóc dáng cân đối này.
— Tôi có cảm giác rằng hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì quan trọng — Mơ-ven Ma-xơ nói với vẻ thẳng thắn, cả tin vốn là đặc điểm của người của thời đại Vành-khuyên vĩ đại.
Đa-rơ Vê-te nhún vai.
— Sẽ xảy ra một việc quan trọng đối với ba người. Tôi sẽ bàn giao công việc, anh sẽ nhận công tác đó, còn Vê-đa Công lần đầu tiên nói chuyện với vũ trụ.
— Chị ấy đẹp lắm phải không? — Mơ-ven Ma-xơ nói, nửa như nói nửa như khẳng định.
— Rồi anh sẽ thấy. Tuy nhiên, buổi phát tin hôm nay không có gì đặc biệt. Vê-đa sẽ thuyết trình về lịch sử của chúng ta cho hành tinh KRZ 664456 + BS 3252.
Mơ-ven Ma-xơ nhẩm tính nhanh như chớp.
— Chòm sao Kỳ-lân, sao Rôx 614, hệ hành tinh này chưa tỏ ra có gì đặc sắc. Tôi thích những tên gọi và những từ cổ — anh nói thêm, giọng có vẻ như muốn xin lỗi.
Đa-rơ Vê-te tự nhủ là Hội đồng biết chọn người. Anh nói: — Thế thì anh sẽ ăn ý với I-u-nhi An-tơ, người phụ trách các máy ghi nhớ điện tử. Anh ấy tự xưng là chủ nhiệm các đèn trí nhớ! Đây không phải là nói về chiếc đèn thắp sáng thảm hại thời thượng cổ, mà là những dụng cụ điện tử đầu tiên đặt trong bóng thủy tinh đã rút hết không khí, nom thô kệch như những đèn điện thắp sáng thời bấy giờ.
Mơ-ven Ma-xơ phá lên cười một cách chân tình và cởi mở đến nỗi Đa-rơ Vê-te cảm thấy mến con người này.
— Những đèn trí nhớ! Mạng trí nhớ của chúng ta là những hành lang dài hàng ki-lô-mét, gồm hàng tỷ tế bào! À thôi, — anh chợt nhớ ra — tôi cứ mải thổ lộ tình cảm mà không hỏi rõ được những điều cần thiết. Rôx 614 bắt đầu lên tiếng hồi nào?
— Năm mươi hai năm trước. Từ khi họ nắm vững được ngôn ngữ của Vành-khuyên vĩ đại.
Chúng ta cách họ bốn Pác-xếc, mười ba năm nữa họ sẽ nhận được bản thuyết trình của Vê- đa.
— Rồi sau thì sao?
— Sau khi phát đi bài thuyết trình ta sẽ thu tin. Qua những người bạn cũ của chúng ta, ta sẽ nhận được một số tin tức trong Vành-khuyên.
— Qua Thiên-nga 61 phải không?
— Cố nhiên rồi, đôi khi cũng qua cả Xà-vân 107 nữa, nếu dùng thuật ngữ cổ của anh.
Anh ta cũng mặc bộ y phục màu trắng bạc như của nhân viên Hội đồng du hành vũ trụ như người phụ tá của Đa-rơ Vê-te. Tầm vóc vừa phải, dáng người linh hoạt, mũi gồ, mắt hạt huyền, anh có cái nhìn sắc sảo, chăm chú, dễ gây cảm tình. Người mới vào đưa tay lên xoa cái đầu tròn nhẵn nhụi của mình.
— Tôi là I-u-nhi An-tơ — anh xưng tên bằng một giọng cao, gay gắt, rõ ràng là nói với Mơ- ven Ma-xơ.
Mơ-ven Ma-xơ chào người mới vào với vẻ kính trọng. Chủ nhiệm các máy ghi nhớ nổi tiếng là người thông thái không ai bằng. Họ cùng nhau quyết định xem trong những tin tức nhận được, cái gì nên giữ lại trong các máy ghi nhớ để lưu truyền mãi mãi, cái gì nên gửi đi theo tuyến thông tin chung hay gửi về các Cung sáng tạo.
— Lại thêm một Brê-van nữa — I-u-nhi An-tơ vừa bắt tay người bạn mới quen vừa lẩm bẩm.
— Brê-van là cái gì kia? — Mơ-ven Ma-xơ không hiểu.
— Một từ do tôi đặt ra, gốc tiếng La-tinh. Tôi dùng từ ấy để gọi tất cả những người sống không lâu: những người làm ở các Trạm ngoại vi, những người lái tàu vũ trụ lên các vì sao, nhân viên kỹ thuật của các nhà máy sản xuất động cơ tàu vũ trụ. Tất nhiên có cả chúng ta nữa. Chúng ta cũng không sống được quá nửa tuổi thọ bình thường của con người. Đành vậy thôi, được cái là công việc thì thú vị! Vê-đa đâu?
— Chị ấy muốn đến sớm một chút… — Đa-rơ Vê-te nói.
Lời nói của anh bị át đi trong những hợp âm vẻ lo ngại vang lên tiếp theo một tiếng tách giòn giã trên mặt chiếc đồng hồ Thiên-hà.
— Hiệu báo trước cho cả Trái đất: cho tất cả các Trạm năng lượng, tất cả các nhà máy, mạng lưới giao thông vận tải và các Trạm vô tuyến điện. Nửa tiếng nữa phải ngừng phóng năng lượng và phải tích năng lượng trong các bộ tụ có dung lượng lớn đủ để chọc thủng khí quyển bằng một kênh bức xạ có hướng. Việc phát tin sẽ chiếm mất bốn mươi ba phần trăm năng lượng của Trái đất. Thu thì chỉ cần duy trì kênh, hết tám phần trăm thôi — Đa-rơ Vê-te giải thích.
— Tôi cũng nghĩ như thế — Mơ-ven Ma-xơ gật đầu.
Đột nhiên, cái nhìn chăm chú của anh ngời lên vẻ khâm phục. Đa-rơ Vê-te ngoảnh lại nhìn. Vê-đa Công đã đứng bên cái cột trong suốt rực sáng. Chị đến lúc nào mà họ không biết. Để ra mắt vũ trụ, chị mặc bộ y phục đẹp nhất, phát minh ra từ hàng nghìn năm trước, trong thời văn hóa Cơ-rít: đấy là bộ y phục làm tôn sắc đẹp của phụ nữ nhiều nhất.
Búi tóc nặng màu tro bắt cao trên đầu không đè trĩu xuống cái cổ thon thon khỏe mạnh.
Đôi vai mịn màng để trần, bộ ngực nở nai nịt trong chiếc coóc-xê bằng vải màu thanh thiên.
Cái váy rộng và ngắn, nền trắng bạc thêu hoa xanh để lộ ra đôi chân trần rám nắng đi đôi giày màu anh đào. Những hạt ngọc to màu anh đào — ngọc pha-an-tơ lấy từ sao Kim — cố ý xâu một cách thô kệch vào sợi dây chuyền bằng vàng, sáng lóe trên làn da mịn, rất hợp với đôi má và đôi tai hồng lên vì xúc động.
Mơ-ven Ma-xơ lần đầu tiên gặp nhà sử học uyên bác, anh nhìn chị với vẻ khâm phục không giấu giếm.
Vê-đa ngước cặp mắt lo ngại nhìn Đa-rơ Vê-te.
— Tuyệt — anh trả lời câu hỏi trầm lặng của người bạn xinh đẹp của mình.
— Tôi đã nói trước công chúng nhiều lần, nhưng không như lần này — Vê-đa Công nói, — Hội đồng tôn trọng tục lệ. Tin truyền đi cho hành tinh khác, bao giờ cũng do những phụ nữ xinh đẹp đọc. Điều đó khiến cho người ở các hành tinh khác có quan niệm về cảm giác thẩm mỹ của thế giới chúng ta. Nói chung, điều đó có ý nghĩa nhiều mặt — Vê-te nói tiếp.
— Hội đồng chọn không lầm! — Mơ-ven Ma-xơ kêu lên.
Vê-đa nhìn anh chàng người châu Phi bằng con mắt thấu suốt.
— Anh vẫn sống độc thân phải không? — Chị hỏi khẽ, và thấy Ma-xơ gật đầu xác nhận, chị bật cười.
— Anh định trao đổi với tôi kia mà. — Chị quay về phía Đa-rơ Vê-te.
Hai người ra cái sân rộng hình khuyên, và Vê-đa khoan khoái phơi mặt ra đón gió biển mát mẻ.